Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1288: Mục Lương Các Hạ, Làm Ơn Hãy Giúp Ta, Ta Cần Bí Dược Chữa Thương



Sau khi nhìn thấy rất nhiều địa phương quen thuộc trên người Rùa Đen thì cô mới dám chắc chắn đó là thành Huyền Vũ.

- Lại biến lớn hơn rồi!!

Bối Nhĩ Liên khó có thể tin, chỉ mới hơn năm mươi ngày không gặp mà Tiểu Huyền Vũ lại lớn hơn gấp mười lần.

Một lát sau, trên Ốc Đảo vang lên từng tiếng kinh ngạc.

Cộp cộp cộp...

Các vị trưởng lão khác đều xuất hiện, ai nấy đều kinh ngạc nhìn chăm chú vào Rùa Đen cực lớn, hồi lâu không nói nên lời.

- Đây là thành Huyền Vũ?

Bối Vi Nhân kinh ngạc nhìn về phía mặt biển, thứ dễ thấy nhất là Trà Thụ Sinh Mệnh khổng lồ nằm giữa trung tâm.

Trong lòng cô kích động không thôi, cuối cùng cũng đến thành Huyền Vũ, dân chúng và thủ vệ của nàng được cứu rồi.

Hống hống hống ~~~

Một luồng khí nóng ập vào mặt, Rồng Dung Nham Khổng Lồ đột nhiên xuất hiện, nó bay quanh Ốc Đảo hai vòng, khí tức cấp 9 khiến cho Bối Nhĩ Liên và những người khác hô hấp khó khăn.

Ánh mắt của Rồng Dung Nham Khổng Lồ không mấy thân thiện, nó há to miệng, dự định phun nhiệt khí phá hủy Ốc Đảo.

Sắc mặt của Đại trưởng lão Ốc Đảo trở nên nghiêm túc, lão cảnh giác nhìn chăm chú Rồng Dung Nham Khổng Lồ, tay nắm gậy chống bị mồ hôi thấm ướt.

Trong lòng của lão không có nắm chắc, trước mắt chính là hung thú cấp 9, nếu như nó công kích Ốc Đảo thì mình có thể đỡ được sao?

- Tiểu Nham, lui ra.

Một giọng nói bình tĩnh vang lên bên tai Rồng Dung Nham Khổng Lồ.

Rống rống rống ~~~

Rồng Dung Nham Khổng Lồ gầm nhẹ một tiếng, xoay người lượn trở lại thành Huyền Vũ.

- Ta chờ các ngươi rất lâu rồi.

Mục Lương xuất hiện ở trên không trung, bình tĩnh nhìn Bối Nhĩ Liên và những người khác bên trên Ốc Đảo.

Đại trưởng lão Ốc Đảo âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, hành lễ nói:

- Mục Lương các hạ, chúng ta lại gặp nhau rồi.

Mục Lương gật đầu, nhàn nhạt nói:

- Mọi người hạ cánh trước đi, dừng ở Ngoại Thành là được rồi.

- Được.

Bối Nhĩ Liên đáp lại.

Cô khống chế gió để cho Ốc Đảo từ từ hạ xuống.

- Quá chậm.

Mục Lương hơi nhướng mày, cảm thấy tốc độ của Ốc Đảo quá chậm, quyết định giúp đỡ một chút.

Anh giơ tay ra, trọng lực gia tăng trên Ốc Đảo.

- A...

Bối Nhĩ Liên và những người khác kinh ngạc thốt lên, tốc độ hạ cánh của Ốc Đảo đột nhiên tăng tốc, căn bản không chịu sự khống chế của nàng.

Mười mấy giây sau, Ốc Đảo từ từ ngừng lại, cách mặt đất thành Huyền Vũ chỉ có năm mét.

- Ta thật là… Quá cảm ơn ngươi.

Ánh mắt của Bối Nhĩ Liên co giật, trong lòng thật sự bị giật mình.

Ốc Đảo vừa dừng hẳn thì Bối Vi Nhân đã vội vàng lao xuống.

Cô tìm được Mục Lương, khàn giọng nói một cách thành khẩn:

- Mục Lương các hạ, làm ơn hãy giúp ta, ta cần bí dược chữa thương.

- Ngươi muốn bao nhiêu?

Mục Lương nhìn chăm chú vào cô gái trước mặt.

- Một ngàn bình...

Bối Vi Nhân thấp thỏm nhìn Mục Lương, trong đôi mắt mệt mỏi mang theo sự khao khát.

Người bị thương rất nhiều, một ngàn bình có lẽ sẽ không đủ, nhưng cô không dám muốn quá nhiều, sợ Mục Lương sẽ từ chối.

Mục Lương hơi nhướng mày, một ngàn bình bí dược chữa thương không tính là con số nhỏ.

Bối Vi Nhân vội vàng nói:

- Mục Lương các hạ, ta có tinh thạch hung thú, còn có khôi giáp Cua Quỷ Xanh, toàn bộ đều đưa cho ngươi.

- Những chuyện này để sau hãy nói.

Mục Lương lên tiếng không chút để ý.

Anh quay đầu nhìn về phía sau lưng, Nguyệt Thấm Lan mang quân y vội vã chạy đến.

Nguyệt Thấm Lan không đợi Mục Lương nói chuyện, vượt lên trước hỏi:

- Người bị thương đang ở nơi nào?

Bối Vi Nhân sửng sốt một chút, vô thức buột miệng trả lời:

- Bọn họ còn ở trên Ốc Đảo...

- Thương binh không nên xê dịch, mau dẫn đường.

Nguyệt Thấm Lan thúc giục.

- Vâng!!

- Làm ơn cho qua, đừng cản đường!

Trên mặt của Bối Vi Nhân lộ ra vẻ vui mừng, la hét dẫn đường tới tầng bốn Ốc Đảo.

Quân y mang bí dược chữa thương đi theo phía sau, đường đi thông suốt, đoàn người thuận lợi tiến vào tầng bốn Ốc Đảo, sau đó lập tức tiến hành trị liệu cho những người bị thương.

Cộp cộp cộp...

- Mục Lương các hạ, lại quấy rầy mọi người nữa rồi.

Bốn vị trưởng lão bước xuống Ốc Đảo.

- Hử?

Mục Lương như là có cảm giác mà nhìn về phía Sơn Hải Quan.

Một lát sau, tiếng trống chấn động khắp bầu trời, trống trận lại bị gõ vang.

- Có chuyện gì vậy?

Đại trưởng lão Ốc Đảo nghi ngờ hỏi.

- Hư Quỷ lại tới nữa.

Mục Lương thuận miệng trả lời một câu.

Anh quay đầu lại, bình tĩnh nói:

- Các ngươi nghỉ ngơi trước đi, ta còn có việc, tối nay trò chuyện.

Anh bỏ lại một câu, cơ thể bay lên không trung, trở về Sơn Hải Quan giám sát trận chiến.

Trong lòng Mục Lương nổi lên sự nghi ngờ, rõ ràng hắn đã phá hủy sào huyệt Hư Quỷ ở gần đây, vì sao vẫn còn có nhiều Hư Quỷ như vậy tới tiến đánh thành Huyền Vũ?

- Có cần chúng ta giúp một tay không?

Bối Nhĩ Liên hô một câu, nhưng mà không được đáp lại.

Trên mặt Nguyệt Thấm Lan hiện lên chút ưu sầu, trong lòng thở dài bất đắc dĩ.

Cô nhìn về phía bốn vị trưởng lão Ốc Đảo, khôi phục ưu nhã nói:

- Ngài ấy có thể giải quyết, các ngươi nghỉ ngơi cho tốt đi.

………..

Bên trên tầng bốn Ốc Đảo, khuôn mặt của Bối Vi Nhân hiện lên biểu cảm khẩn trương và kích động, cô nhìn chăm chú quân y cho dân chúng bị thương uống bí dược chữa thương.

Một phần bí dược chữa thương bị chia làm hai, một nửa dùng để uống, nửa còn lại thoa ngoài da, như vậy cơ thể sẽ nhanh khỏi hơn.

- Sau khi dùng bí dược chữa thương thì bọn họ sẽ ổn phải không?

Bối Vi Nhân nóng vội hỏi.

Quân y ngừng lại một lúc, quay đầu nói:

- Có vài người thương thế quá nghiêm trọng, có thể giữ được tính mệnh hay không thì cần phải xem ý chí của bản thân mỗi người.

Mặc dù bí dược chữa thương mà quân y dùng không phải loại tốt nhất, nhưng nó cũng không phải là loại kém nhất.

- Vậy sao....?

Bối Vi Nhân há to miệng, trong lòng thầm than một tiếng.

Quân y tiếp tục nói:

- Không ít người bị Hư Quỷ Cảm Nhiễm, cái này cần uống bí dược ức chế cảm nhiễm mới được.

Đôi mắt đẹp của Bối Vi Nhân sáng lên, truy hỏi:

- Vậy các ngươi có loại bí dược đó không?

- Bây giờ trên người chúng ta không có, nhưng thành chủ đại nhân thì có.

Quân y không mặn không nhạt đáp một câu, sau đó chuyên tâm trị liệu cho người bị thương.

- Mục Lương sao....?

Bối Vi Nhân như suy nghĩ gì đó.

Cô biết Mục Lương có Nước Mắt Thiên Sứ, nhưng lại không biết anh ấy còn có bí dược ức chế Hư Quỷ cảm nhiễm.

Trong tiếng thúc giục của Bối Vi Nhân, sau một tiếng đồng hồ thì toàn bộ công tác trị liệu đã kết thúc.

- Như thế này là được, nhớ tĩnh dưỡng cho tốt, hai ngày nữa bọn họ có thể khỏi rồi.

Quân y bỏ lại một câu rồi rời đi, trở về nhận mệnh lệnh của Nguyệt Thấm Lan.

- Quá tốt rồi.....

Bối Vi Nhân nhìn dân chúng và thủ vệ đang ngủ say, không khỏi thở dài nhẹ nhõm.

May mắn mà có quân y, hầu hết những người sắp chết đã được kéo ra khỏi Quỷ Môn Quan, chỉ có tám người bởi vì thương thế quá nặng, ngay cả bí dược chữa thương cũng không cách nào cứu sống.

Vù vù vù ~~~

Bối Vi Nhân hít một hơi thật sâu, xoay người cất bước rời đi tầng bốn Ốc Đảo, cô dự định đi tìm Nguyệt Thấm Lan để nói lời cám ơn.

Bối Vi Nhân đi xuống Ốc Đảo, Nguyệt Thấm Lan còn đang trò chuyện với bốn vị trưởng lão.

Bạn cần đăng nhập để bình luận