Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 637: Hi Bối Kỳ Thăng Lên Cấp Sáu Cao Cấp

Cọt kẹt.

Cô gái Ma Cà Rồng đẩy cửa mà vào, cô nhìn thấy Mục Lương ngồi ở trước bàn làm việc, trong tay đang thao túng một chế phẩm lưu ly có hình dạng cổ quái.

- Trở về rồi.

Anh thả một nửa chiếc đồng hồ cát đang làm trong tay ra, ngước mắt nhìn về phía cô gái Ma Cà Rồng.

- Ừm, lần này tất cả đều thuận lợi.

Hi Bối Kỳ nhẹ giọng nói.

- Thành Dạ Nguyệt bên kia không có phản ứng quá khích nào khác chứ?

Mục Lương cau mày lại.

- Không có, chí ít thì trước khi chúng ta rời đi không có.

Hi Bối Kỳ lắc đầu nói.

Máy Bay cất cánh từ sáng sớm, buổi chiều đã tới thành Huyền Vũ.

Trước khi rời đi, toàn bộ thành Dạ Nguyệt đều ổn, đã thành lập chỗ bán vé.

- Được rồi, ngươi vất vả rồi.

Mục Lương mỉm cười gật đầu.

- Chuyện đó, Mục Lương…

Hi Bối Kỳ chớp chớp đôi mắt màu vàng óng, lời nói ấp a ấp úng đứng lên.

Đáy mắt của anh hiện lên ý cười, quơ quơ ngón tay nói:

- Nói đi, chuyện gì?

- Máu trong cơ thể đều đã tiêu hóa hết rồi.

Ánh mắt Hi Bối Kỳ trông mong nhìn anh, cúi đầu nhỏ giọng nói:

- Có thể... Có thể lại cho ta một giọt máu được không?

……….

Mục Lương đánh mắt kinh ngạc hỏi:

- Giọt máu thứ hai cũng hấp thu hết rồi sao?

Hi Bối Kỳ khẽ hất hàm, giọng nói mang theo chút kiêu ngạo:

- Ừm, thực lực hiện tại của ta đã là cấp sáu trung cấp.

Lúc cô gái Ma Cà Rồng hấp thu giọt máu thứ hai, thực lực cũng đã đạt được cấp sáu sơ cấp đỉnh phong, chỉ kém một tia cơ hội là có thể tiến vào cấp sáu trung cấp.

Sau đó hoàn toàn hấp thu hết số máu còn thừa lại, cô thành công tiến vào cấp sáu trung cấp.

Mục Lương cười, sau đó cảm thán một tiếng nói:

- Thực lực của ngươi tăng rất nhanh.

Cô gái Ma Cà Rồng từ cấp năm trung cấp đến cấp sáu trung cấp, chỉ dùng không đến thời gian ba tháng, nói có thể làm cho một đống người ngoác mồm kinh ngạc.

Tất nhiên, nếu như muốn so với Mục Lương, vậy thì kém một chút.

- Ít nhiều vì đại nhân, ta mới có thể mạnh mẽ.

Hi Bối Kỳ nghiêm túc khom lưng hành lễ.

Kẽo kẹt...

Cửa phòng làm việc bị đẩy ra.

Nguyệt Thấm Lan đi vào phòng làm việc thì nhìn thấy cô gái Ma Cà Rồng đang hành lễ.

Cô ưu nhã đi tới bên cạnh Mục Lương, cười hỏi:

- Đang làm cái gì vậy?

- Không có việc gì.

Anh đảo mắt cười, vươn tay ra, đầu ngón tay ngưng tụ ra một giọt máu đỏ tươi đưa đến trước mắt cô gái Ma Cà Rồng.

- Cảm ơn đại nhân.

Trong đôi mắt màu vàng óng của Hi Bối Kỳ lộ ra nét mừng.

Ngao ô ~~

Cô mở miệng tiếp lấy đầu ngón tay máu, dư vị tựa như dùng, đầu lưỡi liếm khóe môi một cái.

Mục Lương thu tay về, đầu ngón tay nhỏ bé đã làm cho cô gái Ma Cà Rồng tĩnh tâm xuống, cảm nhận thay đổi của thân thể.

Máu ở trong cơ thể cô bốc lên, ẩn chứa năng lượng ở trong máu.

Nó tiêu tán ra rồi bị cơ thể nhanh chóng hấp thu.

Làn da của cô gái Ma Cà Rồng phiếm hồng, tỏa ra hơi nóng, cô nhíu lại khuôn mặt nhỏ nhắn, chịu đựng không rên lên tiếng.

Lần này, dùng máu so với lần trước mạnh hơn nhiều lần, năng lượng trong máu rất nhanh giúp cô ăn no.

Thực lực bây giờ của Mục Lương tương đương với cường giả cấp chín, máu của anh, không cẩn thận là có thể khiến Hi Bối Kỳ bùng nổ.

- A.

Hi Bối Kỳ không nhịn được, kêu lên thảm thiết, đôi mắt màu vàng óng biến thành màu máu, cánh từ phía sau lưng mở ra.

- Làm sao vậy?

Nguyệt Thấm Lan kinh ngạc đứng lên.

- Ta cũng không rõ.

Mục Lương cất bước đi tới bên cạnh Hi Bối Kỳ, giơ tay lên ngưng tụ ra một giọt nước mắt Thiên Sứ, đút vào trong miệng cô gái.

Nước Mắt Thiên Sứ rất nhanh đã bị cô ấy hấp thu, bởi vì năng lượng quá lớn dẫn đến chữa trị luôn thương thế trong cơ thể.

Sắc mặt Hi Bối Kỳ khá hơn một chút, cường hóa vẫn còn tiếp tục.

Thời gian trôi qua, quần áo trên người cô ấy bị mồ hôi thấm ướt.

- Thoạt nhìn tình trạng đang chuyển biến tốt đẹp hơn.

Nguyệt Thấm Lan cau mày chậm rãi thả lỏng ra.

- Ừm.

Mục Lương gật đầu.

Một lát sau.

Ông...

Khí thế Hi Bối Kỳ bắt đầu nâng lên, từ cấp sáu trung cấp kéo lên đến cấp sáu trung cấp đỉnh phong, sau đó ung dung đột phá vào cấp sáu cao cấp.

- Thật để cho người khác ước ao.

Nguyệt Thấm Lan khẽ nhếch môi đỏ mọng, đáy mắt hiện lên một tia ước ao.

Mục Lương nhìn chằm chằm khí thế cô gái Ma Cà Rồng.

Kéo lên đến cấp sáu cao cấp mới dừng lại, thiếu một bước là có thể đánh vào cấp sáu đỉnh phong.

Hô ~~

Hi Bối Kỳ thở ra một hơi, chậm rãi mở hai mắt ra, trong con ngươi khôi phục lại màu vàng, cánh sau lưng cũng khép lại.

- Cảm giác thế nào?

Nguyệt Thấm Lan quan tâm hỏi.

- Ừm cảm giác rất tốt.

Hi Bối Kỳ vui vẻ ra mặt, cúi đầu kiểm tra thân thể, mừng rỡ phát hiện, người cô lại cao hơn, dáng người cũng trở nên tốt hơn.

- Lần thứ hai phát triển như thế nào?

Mục Lương cau mày lại.

Bây giờ, vóc người cô gái Ma Cà Rồng có thể dùng từ ma quỷ để hình dung, thân cao đạt tới 1m7, thoạt nhìn giống như thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi.

Nguyệt Thấm Lan cười trêu nói:

- Bây giờ nói ngươi có hai mươi tuổi, có người sẽ tin tưởng đó.

- Hừ~~

Hi Bối Kỳ bĩu môi, đáy mắt lại tràn đầy ý cười, nhìn về phía anh, biểu cảm nghiêm túc, nghĩ mà sợ nói:

- Đại nhân, máu ngươi cho ta lần này quá lợi hại rồi, thiếu chút nữa thì làm ta phát nổ.

- Lơ là rồi, là do ta chưa có tính toán tốt.

Mục Lương cười khổ lắc đầu.

Nguyệt Thấm Lan quan tâm hỏi:

- Vậy thân thể ngươi có sao không?

- Bị một chút thương nhỏ mà thôi, đây ít nhiều cũng là Nước Mắt Thiên Sứ mà đại nhân cho.

Hi Bối Kỳ ngây thơ nói.

Mục Lương ôn hòa nói:

- Phải nghỉ ngơi thật tốt.

- Ừm.

Hi Bối Kỳ dùng sức nhẹ gật đầu.

Cô lại cung kính hành lễ lần nữa, giọng thành khẩn nói:

- Đại nhân, cám ơn ngươi.

- Đi đi.

Anh không thèm để ý khoát tay.

- Hì hì ta đi về trước đây.

Khuôn mặt xinh đẹp của Hi Bối Kỳ hơi phiếm hồng.

Cuối cùng cô liếc mắt nhìn Mục Lương một cái rồi xoay người bước nhanh rời khỏi.

Nếu không cô sẽ không khống chế được mà nhào tới, treo ở trên người anh.

Trái tim của cô gái Ma Cà Rồng đập rất nhanh, có thể là bởi vì hấp thu máu tươi của Mục Lương, hiện tại nhìn anh nhiều chút đã muốn cùng anh thân cận.

- Không được, cứ tiếp tục như vậy, ta sẽ không khống chế được chính mình nữa.

Hi Bối Kỳ chạy ra khỏi phòng làm việc, trốn ở phía sau trụ sảnh chính, giơ tay lên dùng sức chà xát khuôn mặt, hô hấp dần dần bình ổn.

Cô ấy cảm thấy có dũng khí, nếu lại dùng máu của Mục Lương lần nữa, cô ấy sẽ không khống chế được muốn gần gũi với anh.

- Làm sao bây giờ?

Hi Bối Kỳ chôn mặt ở trong lòng bàn tay, chậm rãi ngồi xổm người xuống.

- Hi Bối Kỳ, ngươi làm sao vậy?

Nguyệt Phi Nhan xuất hiện ở một bên.

- Không có việc gì.

Cô ấy đứng lên theo phản xạ có điều kiện, hốt hoảng bày ra biểu cảm ta đang rất khỏe.

- Thật vậy không?

Nguyệt Phi Nhan híp mắt, nghi ngờ hỏi:

- Vậy tại sao mặt ngươi đỏ như thế?

- Đỏ sao? Không có chứ!

Ánh mắt Hi Bối Kỳ hoảng hốt, giơ tay dùng sức vỗ khuôn mặt.

Chà chà...

- A a, đừng dùng sức mạnh như vậy, khuôn mặt của ta đều biến dạng rồi.

Nguyệt Phi Nhan duyên dáng gọi to một tiếng.

- Khụ khụ, ta không có việc gì.

Hi Bối Kỳ trầm tĩnh lại.

Bạn cần đăng nhập để bình luận