Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 511: Vườn Sinh Thái Huyền Vũ

Vườn sinh thái?
Các cô gái dấu hỏi đầy đầu, lại là một từ ngữ xa lạ.
- Vườn sinh thái là cái gì?
Nguyệt Phi Nhan dứt khoát lên tiếng hỏi.
- Đó là thí điểm để khôi phục chuỗi sinh thái tự nhiên.
Mục Lương thuận miệng giải thích một câu.
- Thà ngươi không giải thích còn hơn, càng nghe càng mơ hồ.
Nguyệt Phi Nhan bĩu môi, há miệng gặm bắp.
Mễ Nặc lại cảm thấy rất hứng thú, hỏi tiếp:
- Chuỗi sinh thái tự nhiên là cái gì?
- Ta lấy một thí dụ.
Mục Lương đặt đũa xuống, ôn hòa nói:
- Sói Mặt Trăng ăn Lợn Tám Răng Nanh, Lợn Tám Răng Nanh ăn lúa mì, mà phân và nước tiểu của chúng nó lại có thể trở thành chất dinh dưỡng cho lúa mì, thúc đẩy lúa mì phát triển tốt hơn...
Nguyệt Thấm Lan nghe vậy hơi trầm ngâm, cô dường như đã hiểu cái gì.
- Ta vẫn không hiểu gì cả.
Nguyệt Phi Nhan lắc đầu lia lịa, càng nghe càng mờ mịt.
Mễ Nặc chớp đôi mắt màu xanh lam, nhỏ giọng thầm thì:
- Ta cũng không hiểu.
Mục Lương cười khổ lắc đầu, hắn nên giải thích như thế nào đây, quan niệm kiến thức của hai thế giới không giống nhau, xua tay rồi nói:
- Vậy thì chờ khi nào ta xây dựng Vườn sinh thái xong thì các ngươi sẽ biết.
- Tốt thôi.
Mễ Nặc bĩu môi.
Nửa giờ sau, bữa sáng kết thúc.
- Nên đi xây Vườn sinh thái trước.
Mục Lương đứng lên rời khỏi nhà ăn.
- Ta cũng đi.
Nguyệt Thấm Lan vội vàng đứng lên đuổi kịp.
- Chúng ta cần phải chuẩn bị trước khi đi.
Mục Lương vừa nói vừa bước ra ngoài.
Nguyệt Thấm Lan đuổi kịp, tò mò hỏi:
- Chuẩn bị cái gì?
- Chúng ta cần phải mang một ít cây xanh và động vật qua bên đó.
Mục Lương thuận miệng giải thích một câu.
Hai người đi kho hàng cầm một ít hạt giống cây xanh, sau đó lại đi Trại Chăn Nuôi dắt theo một nhóm hung thú.
Hộ vệ Khu Trung Ương đã chuẩn bị xe do Sói Mặt Trăng kéo, đi về phía mảnh đất rộng lớn.
Xe ngựa đi dọc theo sông Huyền Vũ.
Trong xe, Nguyệt Thấm Lan đẩy cửa sổ ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài.
Trong ánh mắt của cô, ngoại trừ sông Huyền Vũ thì xung quanh là một mảnh hoang vu, không có một chút màu xanh.
- Nơi đây sẽ trồng đầy cây xanh.
Mục Lương mỉm cười nói.
- Toàn bộ mảnh đất này sẽ trồng đầy cây xanh?
Đôi mắt xanh nước biển của Nguyệt Thấm Lan trừng lớn.
Anh gật đầu, giọng điệu chắc chắn:
- Đương nhiên, chờ tới lúc thí điểm Vườn sinh thái thành công, nơi này sẽ trở thành một phần của vườn sinh thái.
Dự định của anh là thành Huyền Vũ có thể tự cấp tự túc trong tương lai, cho nên nhất thiết phải khôi phục hệ sinh thái tự nhiên.
- Ta hi vọng sẽ được thấy cảnh tượng ấy.
Nguyệt Thấm Lan lộ ra vẻ mặt mong chờ.
- Sẽ có một ngày như vậy.
Mục Lương cong môi cười, tràn đầy tự tin.
Cô dựa vào bờ vai của anh, ưu nhã nói:
- Ừ, ta tin tưởng ngươi.
Hai mươi phút sau.
Xe ngựa chậm rãi dừng bên bờ sông.
Cửa xe mở ra, Mục Lương và Nguyệt Thấm Lan bước xuống.
- Phải thay đổi địa hình một chút.
Mục Lương nhìn mảnh đất hoang vu trước mặt.
Anh nhấc chân giẫm một cái, bùn đất nhanh chóng dồn lại tạo thành một ngọn núi nhỏ cao hơn hai mươi mét, bề ngang hơn năm mươi mét.
Đồng thời, lấy ngọn núi nhỏ làm trung tâm, Mục Lương vòng ra một khu vực hình tròn có đường kính năm trăm mét, lại dùng đường sông mới để phân chia, cuối cùng giáp giới với sông Huyền Vũ.
Nước sông tràn vào đường sông mới, từ trên cao nhìn xuống, sông Huyền Vũ giống như lượn quanh một vòng tròn lớn trên mặt đất.
Mà khu vực vòng tròn có phạm vi năm trăm mét này chính là nơi Mục Lương dự định xây Vườn sinh thái.
Mục Lương lấy hạt giống cây xanh ra rồi bay lên không trung, sau đó rải toàn bộ xuống đất.
Phải dùng hết sáu phần hạt giống của thành Huyền Vũ thì anh mới có thể rải kín mặt đất, bao gồm cả ngọn núi nhỏ.
- Xem ra nên trồng thêm vài cây con.
Mục Lương nhấc chân đạp đất.
Mặt đất xuất hiện vô số hố nhỏ, mỗi cái đều lớn khoảng nửa mét, sâu nửa mét.
Anh phun tơ nhện từ trong lòng bàn tay rồi cuốn toàn bộ cây con trên xe ngựa xuống, tiếp đó vận dụng năng lực đặt từng cây con vào hố đất vừa mới tạo.
Mục Lương hơi dùng ý niệm, điều khiến bùn đất vừa mới đào ra nhanh chóng lấp lại hố đất, công việc trồng cây hoàn thành.
- Rất là tiện lợi.
Nguyệt Thấm Lan khen ngợi không thôi.
Cô chỉ có thể nhìn Mục Lương bận rộn, hoàn toàn giúp không được gì.
- Tưới nước.
Mục Lương đưa tay ngưng tụ nguyên tố nước.
Ào ào...
Nguyên tố nước ngưng kết thành những bọt nước nho nhỏ rồi tự do rơi xuống đất, tưới tắm cho các hạt giống vừa rải và cây con mới trồng.
- Lĩnh Vực Tinh Thần.
Mục Lương hơi nâng cằm lên.
Lĩnh Vực Tinh Thần được thi triển, bao phủ toàn bộ mặt đất trong phạm vi năm trăm mét.
Hàng ngàn hàng vạn tia sáng lấp lóe khiến các hạt giống nhanh chóng nảy mầm, từng mảnh lá xanh giãn ra, chậm rãi lớn lên đến lúc trưởng thành hoàn toàn.
Đồng dạng, các cây con cũng đang phát triển với tốc độ mắt thường có thể thấy được, cành lá rậm rạp, độ cao vượt qua bốn mét.
Nhóm cây xanh vẫn còn đang tiếp tục lớn lên, chúng nó sẽ dần dần khiến cho mảnh đất này tràn ngập sinh cơ.
Ngọn núi nhỏ kia đã trở nên xanh mơn mởn, lớp cát đất bên ngoài đã bị cây cối bao trùm.
- Đã có thảm thực vật rồi, chỉ còn thiếu động vật.
Mục Lương lẩm bẩm một tiếng.
Anh trở lại bờ sông, ra lệnh cho nhóm hộ vệ:
- Thả nhóm hung thú vào bên trong đi.
- Rõ!
Các hộ vệ Trung Ương mở từng cái lồng sắt, thả các hung thú nhốt bên trong ra ngoài rồi lùa chúng nó vào trong vườn sinh thái bị cây xanh bao trùm.
- Như vậy thật sự không có vấn đề gì chứ?
Nguyệt Thấm Lan nhíu mày hỏi.
Trong nhóm hung thú kia có vài con là động vật ăn thịt, chẳng lẽ anh ấy không sợ chúng nó sẽ ăn hết những động vật còn lại sao?
- Ngao ô...
Các hung thú gầm to, lập tức xông vào sâu trong rừng cây.
- Phải làm hàng rào mới được.
Mục Lương ngồi xổm xuống, tay áp sát bờ sông Huyền Vũ.
Hào quang pha lê mọc lên, vây quanh bờ sông nhanh chóng sinh trưởng, chẳng mấy chốc đã tạo thành một bức tường lưu ly bao phủ toàn bộ đất đai trong phạm vi năm trăm mét.
- Sau này, chúng ta sẽ gọi nơi này là Vườn sinh thái Huyền Vũ.
Mục Lương phủi tay đứng dậy.
Nguyệt Thấm Lan chớp đôi mắt màu xanh nước biển, nhẹ giọng hỏi:
- Như vậy là được rồi?
- Ừ, để cho bọn chúng tự sinh tự diệt đi.
Mục Lương bình tĩnh nói.
Có nước có cây cối, còn có động vật ăn cỏ và động vật ăn thịt, trong đó động vật ăn cỏ nhiều hơn động vật ăn thịt gấp mấy lần, như vậy đã có thể tính là vườn sinh thái tự nhiên đơn giản.
Sau này, anh chỉ cần tới đây tạo mưa theo định kỳ, lại làm cho giống loài trong vườn sinh thái phong phú là được rồi.
Vi sinh vật, nấm gì đó thì cứ để chúng nó sinh sôi tự nhiên.
- Vậy bây giờ chúng ta trở về à?
Nguyệt Thấm Lan dịu dàng hỏi.
- Ừ, về thôi.
Mục Lương nắm tay của Nguyệt Thấm Lan, quay người trở về xe ngựa.
- Ngao ô !
Sói Mặt Trăng gào lên một tiếng, kéo xe ngựa đi trở về.
Trong xe, anh nhắm mắt suy nghĩ cách kiếm tinh thạch hung thú.
- Mục Lương, ngươi mệt mỏi lắm sao?
Bàn tay mảnh khảnh của Nguyệt Thấm Lan quơ qua quơ lại trước mặt anh.
- Không, ta đang suy nghĩ một chuyện.
Mục Lương mở mắt ra, vươn tay nắm chặt tay nhỏ của cô.
- Nghĩ gì thế?
Nguyệt Thấm Lan tò mò hỏi.
Mục Lương ôn hòa đáp:
- Ta đang suy nghĩ làm cách nào mới có thể kiếm tinh thạch hung thú nhiều hơn.
- Mỗi lần chúng ta chỉ kiếm lời được một phần tinh thạch hung thú thôi.
Nguyệt Thấm Lan nghịch ngợm dùng ngón tay gãi lòng bàn tay của Mục Lương, ưu nhã nói:
- Mỗi lần giao dịch tinh thạch hung thú đều có hạn.
- Chỉ kiếm lời được một phần...
Mục Lương mím môi, trầm tư một lúc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận