Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2243: Ta Muốn Được Làm Việc!



An Kiệt Lạp nghe vậy mở to hai mắt, ủy khuất hô to:

- A, tại sao chứ ~~~ ?!

- Ta sẽ phân phó người nhìn chằm chằm ngươi.

Ly Nguyệt bình tĩnh nói.

An Kiệt Lạp cúi đầu, thở dài nói:

- Ta đi luyện tập ngay đây.

Lưu Tâm chớp mắt, tò mò nhìn bóng lưng rời đi của An Kiệt Lạp.

- Đi theo ta.

Ly Nguyệt nhẹ giọng nói.

- Vâng!

Lưu Tâm lên tinh thần, đi theo cô gái tóc trắng tới trước.

Càng đi sâu vào tầng sáu thì bầu không khí huấn luyện càng dày đặc, thường thường có thể nghe được tiếng khẩu hiệu chỉnh tề ở bên tai.

- Nơi này là nơi gửi vũ khí của sân huấn luyện.

Ly Nguyệt dừng lại trước một tòa nhà lầu.

Lưu Tâm tò mò nghiêng đầu nhìn, không biết cô gái tóc trắng mang cô tới nơi này để làm gì.

- Vũ khí bên trong đều chưa được chà lau sạch sẽ, ngày thường chỉ có bọn hộ vệ phạm sai lầm thì mới có thể phạt bọn hắn tới làm việc.

Ly Nguyệt chợt dừng lại, tiếp tục nói:

- Nhưng dạo gần đây bọn hắn đều không phạm sai lầm, cho nên không có ai đến đây dọn dẹp và rửa sạch vũ khí.

- Ta có thể giúp!

Lưu Tâm nghe vậy đôi mắt đẹp lập tức tỏa sáng.

Ly Nguyệt gật đầu nói:

- Ta mang ngươi tới đây chính là muốn nhờ ngươi giúp việc này.

Cô biết cô gái tóc cam đất khát vọng được làm việc, muốn chứng minh giá trị tồn tại của bản thân, không muốn ở cung điện ăn không ngồi rồi.

Ly Nguyệt nói:

- Mỗi ngày ngươi có thể tới nơi này khoảng ba tiếng, những thời gian khác sẽ có người sử dụng những vũ khí này.

- Vâng!

Lưu Tâm vội vàng gật đầu ghi nhớ.

Ly Nguyệt nhẹ giọng nói:

- Hiện tại vũ khí nơi này đang có người dùng, ngày mai ngươi lại tới đây.

- Vâng, ta nhớ rồi.

Lưu Tâm gật đầu thật mạnh.

- Đi thôi, ta dẫn ngươi đến chỗ khác.

Ly Nguyệt hơi nâng cằm lên.

- Vâng!

Lưu Tâm đi theo, tới sân huấn luyện cách đó không xa.

Ly Nguyệt lạnh lùng nói:

- Nơi này là sân huấn luyện, các hộ vệ sẽ luyện tập ở đây, mỗi lần huấn luyện xong thì mặt sân sẽ bị xáo trộn, ngươi có thể giúp đỡ sắp xếp lại không?

- Vâng!

Lưu Tâm âm thầm ghi nhớ.

Ly Nguyệt chỉ về kiến trúc trước đó, nhẹ giọng nói:

- Bên kia là nhà ăn, ngươi có thể đến đó ăn cơm, ta sẽ nói trước với bọn hắn, sẽ không ai thu tiền của ngươi.

Lưu Tâm giơ nắm tay lên, tinh thần hừng hực nói:

- Ta sẽ cố gắng làm việc, tranh thủ có thể trả tiền đi vào trong đó ăn cơm.

- Đồ ngốc.

Ly Nguyệt khẽ cười một tiếng.

Lưu Tâm nghiêm mặt nói:

- Ta sẽ cố gắng!

Ly Nguyệt thanh thúy nói:

- Trước đó ngươi nên chăm sóc cơ thể cho tốt đi, ăn béo lên một chút mới được, những vũ khí kia rất nặng, nếu ngươi vẫn luôn gầy yếu như vậy thì lúc đó sẽ rất khổ cực.

- Vâng!

Lưu Tâm gật đầu thật mạnh.

- Ừm, ngươi có thể trở về một mình chứ, ta còn có chuyện bận.

Ly Nguyệt phất tay nói.

- Được rồi, chị Ly Nguyệt đi làm việc đi.

Lưu Tâm ngoan ngoãn nói.

Lúc này, tâm trạng của cô đã tốt hơn rất nhiều, có được một phần công việc nghiêm túc, rốt cuộc không cần phải ăn không ngồi rồi, cả ngày lo lắng hãi hùng.

Cô gái tóc cam đất xoay người đi trở lại con đường đã tới, dọc theo đường đi đều có người nhìn chằm chằm, không sợ cô ấy sẽ chạy lung tung khắp nơi.

Bên kia, Ly Nguyệt đi tới sân huấn luyện trọng lực, An Kiệt Lạp và những người khác đang tập thể lực.

An Kiệt Lạp khiêng một khối đá lớn đang so tài với Khải Na, xem coi ai có thể vác đá lớn kiên trì thời gian dài nhất.

Thời gian chậm rãi trôi qua, sắc mặt của An Kiệt Lạp càng ngày càng đỏ, trái lại thì sắc mặt của Khải Na vẫn bình thản như trước.

- Còn muốn so tài nữa không?

Khải Na buồn cười hỏi.

Mai Căn ồn ào hô to:

- An Kiệt Lạp, làm sao ngươi có thể là đối thủ của Khải Na được chứ?

Y Vưu gật đầu nhận đồng, nói:

- Đúng vậy, đừng so nữa.

An Kiệt Lạp không chịu thua nói:

- Đáng ghét, ta còn có thể kiên trì thêm một lúc nữa.

- Có chuyện gì thế?

Ly Nguyệt đi tới bên cạnh Mai Căn.

Mai Căn bất đắc dĩ nhún vai, giải thích:

- Hai người cãi nhau, cho nên muốn dùng phương thức này để quyết định ai xin lỗi trước.

Ly Nguyệt bĩu môi, lạnh nhạt nói:

- Đánh một trận là tốt rồi.

Mai Căn khoanh hai tay trước người, bình tĩnh nói:

- Đội trưởng yên tâm đi, An Kiệt Lạp nhất định sẽ thua.

- Cơ thể của Khải Na là linh khí, làm sao An Kiệt Lạp có thể đọ lại được chứ?

Ly Nguyệt nhìn hai người trong sân huấn luyện trọng lực.

Khải Na là người linh khí đời đầu tiên do trưởng lão thành Tương Lai nghiên cứu, trải qua Mục Lương hỗ trợ ưu hoá cơ thể, bây giờ cô ấy đã là sự tồn tại ngang với linh khí cao cấp siêu đẳng.

- Đúng vậy.

Mai Căn gật đầu nhận đồng.

Ly Nguyệt nghĩ tới thành Tương Lai, không biết kế hoạch Linh Khí Cơ Thể Người đời thứ hai đã thành công hay chưa.

- A, ta thua rồi.

An Kiệt Lạp kiệt sức buông tảng đá lớn xuống, toàn thân mồ hôi ngồi liệt trên mặt đất.

- Có thể kiên trì lâu như vậy đã là rất lợi hại rồi.

Khải Na bình tĩnh nói.

An Kiệt Lạp bĩu môi, mạnh miệng nói:

- Hãy chờ đấy, sớm muộn gì ta sẽ mạnh hơn ngươi!

- Vậy ngươi nỗ lực tiếp đi, ta phải đi tìm Diêu Nhi ăn cơm.

Khải Na cười khẽ vài tiếng.

Sau khi, cô gia nhập vào Bộ Đội Đặc Chủng U Linh, lúc nhàn rỗi đều sẽ đến cung điện tìm con gái cùng nhau ăn cơm, bù đắp khoảng thời gian vắng mặt trước đó.

An Kiệt Lạp thở dài nằm trên sân, trong lòng quy hoạch kế hoạch huấn luyện cho bản thân sau này.

……

- Cọt kẹt~

Cửa phòng làm việc bị đẩy ra, Mục Lương duỗi người vươn vai bước ra ngoài.

Ba Phù canh giữ trước cửa lập tức lên tinh thần, ngoan ngoãn hỏi:

- Bệ hạ đã xong việc rồi sao?

Mục Lương bình tĩnh gật đầu, hỏi:

- Ừm, các cô ấy đâu rồi?

Ba Phù chớp mắt, hỏi:

- Ý của bệ hạ là đại nhân Thấm Lan và tiểu thư Ly Nguyệt à?

Mục Lương gật đầu một cái:

- Ừm, hai ngày rồi không thấy, mọi người đang làm cái gì?

- Hai ngày này đại nhân Thấm Lan bận bịu chuyện ở Cục Quản Lý, còn đến Vệ Thành Số Hai một chuyến, hình như là vì chuyện xây dựng đường giao thông trên cao.

Ba Phù nghiêng đầu, thanh thúy nói:

- Tiểu thư Ly Nguyệt thì vẫn luôn huấn luyện.

Mục Lương bình thản hỏi:

- Ừm, còn có xảy ra chuyện gì sao?

- Cái này ta thì không rõ lắm.

Ba Phù lắc đầu.

- Ừm, chuẩn bị đồ ăn, ta đi rửa mặt.

Mục Lương nhàn nhạt căn dặn một câu.

- Vâng.

Ba Phù ngoan ngoãn gật đầu, xoay người đi nhanh tới phòng bếp.

Mục Lương trở về thư phòng, cầm quần áo rồi bước vào phòng tắm.

Khi anh rửa mặt xong đi đến nhà ăn thì Nguyệt Thấm Lan vừa vặn trở về cung điện, hai tay ôm một chồng kịch bản mới.

Tiểu hầu gái Cầm Phi Nhi tò mò hỏi:

- Đại nhân, không phải ngài có ma cụ không gian tùy thân à, vì sao mỗi lần đều ôm đồ vật ở trên tay vậy?

Nguyệt Thấm Lan nghe vậy chợt dừng lại, quay đầu ưu nhã hỏi:

- Ngươi không cảm thấy nhìn ta như vậy sẽ có vẻ bề bộn nhiều việc sao?

-... Vâng.

Cầm Phi Nhi mấp máy môi hồng.

- Cho nên thật ra ngươi rất nhàn rỗi?

Giọng nói buồn cười của Mục Lương từ trong nhà ăn truyền ra.

Bạn cần đăng nhập để bình luận