Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 584: Thành Huyền Vũ Rất Giàu Có

Nguyệt Thấm Lan lườm cô một cái, biết đối phương có tính toán gì hay không, lạnh nhạt gật đầu nói:
- Có thể, trước xem xong khu dân cư, tiếp theo sẽ đi đồng ruộng.
Đám người tiếp tục đi về phía trước, từng đôi mắt trợn tròn, quan sát hoàn cảnh xung quanh thành Huyền Vũ.
Ở cổng Siêu Thị, Nguyệt Thấm Lan tiếp tục dịu dàng giới thiệu:
- Đây là Siêu Thị, giao dịch ở đây chỉ có thể dùng đồng Huyền Vũ.
- Siêu Thị là cái gì?
Lý Tiểu Cốt thăm dò nhìn về phía cổng Siêu Thị.
Cô ấy không có sự cho phép của Nguyệt Thấm Lan, không dám tùy tiện đi vào.
Lần trước tới đây, Lý Tiểu Cốt chỉ đi dạo một chút rồi trở lại Phố Buôn Bán.
Nguyệt Thấm Lan thuận miệng giải thích một câu:
- Siêu Thị tương tự như Phố Buôn Bán, bên trong có thể mua được thức ăn và đồ dùng hàng ngày.
- Cũng có thể mua được hoa quả và rau xanh?
Có người hỏi một câu.
- Đương nhiên có thể, hơn nữa giá cả rẻ hơn một nửa so với Phố Buôn Bán.
Con mắt màu xanh lam của Nguyệt Thấm Lan chớp lên, nở một nụ cười dễ mến.
Đám người đã hoàn toàn động lòng, thì ra trở thành cư dân thành Huyền Vũ có được nhiều chỗ tốt như vậy.
- Xin hỏi, như thế nào để trở thành cư dân?
Tâm động không bằng hành động, có người lên tiếng hỏi.
Nguyệt Thấm Lan dừng bước chân lại, nghiêng đầu nhẹ nói:
- Rất đơn giản, chỉ cần tham gia phỏng vấn, người thông qua đều có thể trở thành cư dân thành Huyền Vũ.
- Hả, phỏng vấn?
Khuôn mặt của họ tràn đầy nghi hoặc, đây là cụm từ chưa từng nghe nói qua.
Nguyệt Thấm Lan dùng giọng bình tĩnh thản nhiên nói:
- Đúng vậy, hứng thú có thể đến cửa hàng số năm Phố Buôn Bán tham gia phỏng vấn.
Ánh mắt của Lý Tiểu Cốt lấp lóe, đáy lòng có chút do dự, có muốn ở lại hay không?
Cô ấy cắn lấy môi dưới, nhớ tới cha mình ở thành Thánh Dương, trong lòng càng thêm xoắn xuýt, cô ấy rất thích nơi này, đã không nỡ lòng rời đi.
- Còn có hai ngày, đã phải trở về.
Lý Tiểu Cốt nhỏ giọng thở dài.
Hai ngày sau, máy bay Huyền Vũ sẽ lại lần nữa cất cánh, cô ấy phải lên đường trở về.
- Hay là trước đi về hỏi cha một chút?
Trong lòng Lý Tiểu Cốt đã có quyết định.

- Tốt, bây giờ đi đồng ruộng.
Con mắt màu xanh lam của Nguyệt Thấm Lan chớp lên, quay người đi về hướng đồng ruộng.
Đám người không thể làm gì khác hơn chạy theo đuổi kịp, dọc theo đường đi nhỏ giọng trao đổi.
Hơn nửa canh giờ.
Một nhóm hai mươi hai người rời khỏi khu dân cư, xa xa đã có thể nhìn thấy Trung Ương và một phần cánh đồng ở xa.
- Cái kia, các hạ... Đó là cái gì?
Có người đưa tay chỉ về phía trên khu Trung Ương.
Nguyệt Thấm Lan ngửa mặt nhìn về phía Tinh Thần Trà Thụ, âm thanh hơi đề cao, giọng nghiêm túc hơn rất nhiều:
- Đó là thánh thụ thành Huyền Vũ.
- Thánh thụ thành Huyền Vũ...
Đám người tự lẩm bẩm.
Có mấy người ánh mắt lấp lóe, trong lòng sinh sôi ra rất nhiều ý niệm khác trong đầu.
Thánh thụ lớn như thế, cũng có thể giao dịch được rất nhiều thứ.
Đến lúc đó không chỉ là bí dược cường hóa thân thể cấp 4, cấp 5, thậm chí cấp 6, cấp 7 đều có thể giao dịch được.
Trong đội ngũ, có người mở miệng thấp giọng nói:
- Nghe nói, Trà Tinh Thần Trân Bảo Lâu giao dịch, chính là xuất từ gốc cây thánh thụ này.
Trong đội ngũ, có thương nhân hành hoang nhỏ giọng hỏi:
- Là đang nhắc đến Trà Tinh Thần một cân có giá năm trăm viên tinh thạch sơ cấp trung đẳng sao?
Lý Tiểu Cốt hồn nhiên nói:
- Các ngươi nói cũng là Trà Tinh Thần thông thường, mà Trà Tinh Thần đặc biệt có giá muốn một ngàn viên tinh thạch hung thú sơ cấp trung đẳng một cân.
Mấy ngày qua, cô ấy đều ở Phố Buôn Bán, rất nhiều cửa hàng đã đặt chân ba bốn lần.
Nhất là Trân Bảo Lâu, cô ấy càng hiểu rõ các hàng hóa bên trong đó.
Một ngàn viên tinh thạch sơ cấp trung đẳng một cân!
Đám người có chút bị hù dọa, bọn họ đã đi qua Trân Bảo Lâu, nhưng chưa bao giờ đến hỏi qua giá bán Trà Tinh Thần đặc biệt.
Dù sao trà bình thường cũng mua không nổi, huống chi là trà đặc biệt.
Nguyệt Thấm Lan lườm đám người một cái, tất cả cảm xúc trên mặt của bọn họ đều bị cô thu vào trong mắt, trong lòng lặng lẽ nhớ kỹ mấy người này.
Cô dẫn theo họ vòng qua Trung Ương, đi tới khu đồng ruộng tít ngoài rìa.
Không đợi Nguyệt Thấm Lan lên tiếng giới thiệu, bọn họ đã trợn mắt hốc mồm, sắc mặt có chút ngốc trệ.
Bọn họ dõi mắt nhìn lại, tràn ngập một màu xanh mơn mởn, đều là rau xanh.
- Nơi này chính là đồng ruộng, rất lớn.
Nguyệt Thấm Lan nhẹ nhàng nói:
- Đây chỉ là một góc đồng ruộng, nếu như muốn đi hết cánh đồng, cần rất nhiều thời gian.
- Vậy đồng ruộng này rốt cuộc lớn bao nhiêu!?
Đám người kinh hô liên tục.
Hai mươi người kinh thán, trong lòng thay đổi cái nhìn với thành Huyền Vũ, nơi này thật sự giàu có.
Ở bên ngoài, ăn rau xanh là việc xa xỉ, mà ở đây, rau xanh lại trồng đầy đất.
- Ừ, chuyên tham quan kết thúc, bây giờ ta dẫn các ngươi rời đi.
Nguyệt Thấm Lan bình tĩnh nói.

- Ài ài ài, nhanh như vậy sao?
Đám người sửng sốt một chút.
- Nên nhìn đều đã tận mắt thấy.
Con mắt của Nguyệt Thấm Lan đảo qua đảo lại nói.
Đám người liếc nhau, trong lòng mặc dù không hài lòng, nhưng cũng không đưa ra yêu cầu, thành thật đi theo Nguyệt Thấm Lan đi ra ngoài.
Phố Buôn Bán, tiếng người huyên náo.
Đạp đạp đạp...
- Hả... Người cũng thật nhiều.
Thái Thâm nghiêng người sang, để cho người đứng phía sau có thể thông qua.
Cô ta chớp chớp con mắt màu ngọc bích, lông mi thon dài hơi run run, vẫn ngắm nhìn cửa hàng xung quanh.
Thái Khả Khả hít sâu một hơi, ngửi được đủ loại đủ kiểu mùi thơm, giọng dịu dàng cảm thán nói:
- Thật là một nơi tốt, không khí đều dễ ngửi hơn so với bên ngoài.
Lộc cộc lộc cộc...
Cô xệ mặt xuống, bụng đang kêu to.
- Trước tiên tìm thức ăn đã.
Thái Thâm hất lên mái tóc ngắn màu ngọc bích ngang vai, hào hứng lần theo mùi hương bay ra từ Mỹ Thực Lâu.
Hôm nay, cô vừa đến thành Tương Lai, vốn muốn vào trong thành tìm đồ ăn, nhưng trước khi vào thành, nghe được một vài thương nhân hành hoang nhắc đến thành Huyền Vũ.
Nói đồ ăn ở Phố Buôn Bán ăn rất ngon khiến cho người ta hạnh phúc đến phát khóc, thế là thần xui quỷ khiến, cô ta đi theo thương nhân hành hoang tiến vào Phố Buôn Bán.
Hơn nửa canh giờ.
Thái Khả Khả sờ lấy cái bụng căng tròn, hài lòng rời đi Mỹ Thực Lâu, nhếch khóe miệng:
- Ăn quá ngon, chính là hơi mắc tiền.
Một bữa vừa rồi, cô ta đã dùng hết ba mươi viên tinh thạch sơ cấp trung đẳng, khiến cho cô ta tiêu gần hết tài sản của mình.
Thiếu nữ lấy ra túi da thú bên hông, bên trong chỉ còn lại mấy chục viên tinh thạch hung thú, bĩu môi, buồn bực nói:
- Chỗ kỳ quái, lấy vật đổi vật không phải tốt sao, nhưng giờ chỉ lấy tinh thạch với đồng Huyền Vũ gì đó?
Ở thành phố lớn và bộ lạc khác, lấy vật đổi vật là điều bình thường.
- Phải nghĩ biện pháp kiếm thêm một ít tinh thạch.
Thái Khả Khả ngoài miệng chửi bậy, trong lòng lại bị mỹ thực Phố Buôn Bán khuất phục.
- Phải xếp thành hàng, không được chen chúc, xin tuân thủ trật tự...
- Hả?
Thái Khả Khả theo tiếng kêu nhìn lại, ở cửa một cửa hàng xa xa đang xếp đầy người.
- Là có món ăn ngon sao?
Đôi mắt xinh đẹp của cô ta sáng lên, hiếu kỳ tiến về phía trước, tham gia vào đằng sau đội ngũ xếp hàng náo nhiệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận