Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1712: Lần Đầu Tiên Cô Biết Tặng Nọc Độc Cho Người Khác Là Tốt Với Đối Phương



Trước khi lên xe, Mục Lương đột nhiên quay đầu nói:

- Sinh nhật của Ba Phù sắp tới rồi, đến lúc đó ngươi nghỉ phép một ngày đi thăm con bé đi.

- Vâng.

Ba Nô sửng sốt một chút, vội vàng cười hành lễ.

Trong lòng lão có chút kinh ngạc, không ngờ thành chủ đại nhân còn biết sinh nhật của con gái, điều này thật sự khiến cho lão thụ sủng nhược kinh.

Mục Lương không nói thêm gì nữa, cửa xe đóng lại, Sói Mặt Trăng kéo xe thú rời đi, chạy về phía Nội Thành.

Ba Nô khom lưng hành lễ cho đến khi xe thú Sói Mặt Trăng biến mất khỏi tầm mắt.

- Thành chủ đại nhân thực sự là người tốt.

Ba Nô cảm thán từ tận đáy lòng.

Lão nắm chặt bình lưu ly, chuẩn bị chờ khi nào được nghỉ phép thì lại uống bí dược cường hóa cơ thể.

………..

Xe thú Sói Mặt Trăng lái vào tầng tám Trung Ương, cuối cùng dừng lại trước cung điện.

Mục Lương và Hồ Tiên xuống xe trước, Ly Nguyệt thì điều khiển xe thú Sói Mặt Trăng rời đi.

- Mục Lương, mau dạy ta cách làm cải bông xanh xào thịt đi.

Hồ Tiên kéo khuỷu tay của anh, nũng nịu nói.

Chuyện này có thể coi như tình thú giữa hai bên, thừa dịp bây giờ còn rảnh rỗi nên ở bên nhau nhiều hơn.

Mục Lương nói với giọng rõ ràng:

- Được rồi, nhưng nguyên liệu nấu ăn đều ở chỗ Ly Nguyệt, phải chờ cô ấy trở lại đã.

Đôi mày xinh đẹp của Hồ Tiên nhăn lại, bĩu môi nói:

- Đáng lẽ ta nên bảo cô ấy lấy cải bông xanh ra trước.

- Đừng nóng vội, bây giờ mới ba giờ thôi, vẫn còn sớm mà.

Mục Lương vỗ nhẹ vào tay của cô gái đuôi hồ ly.

Hồ Tiên nhấc mi mắt lên, đôi mắt màu đỏ lóe sáng:

- Bây giờ, ngươi còn có chuyện khác sao?

Mục Lương dịu dàng nói:

- Ta tính toán đi gặp Vưu Phi Nhi.

- Ngươi gặp cô ấy làm gì?

Tám chiếc đuôi hồ ly của Hồ Tiên ngừng lắc lư.

Mục Lương giải thích:

- Lần trước, ta bắt được rắn độc vẫn chưa đưa cho cô ấy, nếu cô ấy muốn sử dụng thì ta phải ở bên cạnh quan sát.

- Cũng đúng, vậy ngươi đi đi.

Hồ Tiên nghe vậy buông tay ra.

- Ngoan, chờ ta trở lại.

Mục Lương vươn tay vỗ nhẹ vào đuôi của Hồ Tiên, sau đó xoay người đi về phía Phòng Nghiên Cứu trong ánh mắt giận trách của đối phương.

Bên trong Phòng Nghiên Cứu, Vưu Phi Nhi và Y Xà đang nghiêm túc nghiên cứu ma dược mới.

Mấy ngày nay bí dược trị liệu Cảm Nhiễm Hư Quỷ vẫn không hề có tiến triển, hai người dự định tạm đặt nó sang một bên, đợi khi nào có ý tưởng mới thì lại tiếp tục nghiên cứu.

- Phi Nhi, lần này có thể thành công sao?

Khuôn mặt của Y Xà tràn đầy nghiêm túc, đuôi rắn đều cuộn lại trên ghế.

- Ta không chắc, phải thử mới biết được.

Vưu Phi Nhi nghiêm mặt, tiến hành trộn hai loại chất lỏng với màu sắc khác nhau.

Cô muốn làm bí dược có thể khiến người ta mọc tóc, hiện giờ đã là lần thí nghiệm thứ hai mươi ba, hai mươi hai lần trước đó đều thất bại.

Y Xà không dám thở mạnh, chăm chú quan sát hai loại chất lỏng trong bình lưu ly trộn lẫn vào nhau, màu sắc chuyển từ xanh lục và vàng sang hỗn hợp xanh vàng.

- Ta thử một chút.

Vưu Phi Nhi đặt gậy khuấy xuống bàn, cầm bình lưu ly và đổ nước thuốc vào miệng.

Y Xà thấy vậy thì lông mày không nhịn được co giật, trong lòng vừa hâm mộ vừa bội phục năng lực thức tỉnh và lá gan của cô gái cột tóc hai chùm.

Cô cũng muốn nắm giữ năng lực bách độc bất xâm, như thế có thể tiến hành luyện dược và thí nghiệm thuốc mà không cần phải kiêng kỵ nhiều thứ, nó sẽ có trợ giúp rất lớn đối với việc gia tăng cấp bậc cho Luyện Dược Sư.

Nếu như nắm giữ năng lực bách độc bất xâm, chỉ cần mười năm là tuyệt đối có thể trở thành Luyện Dược Sư cấp 8 được người người kính ngưỡng.

Ở đại lục này, Luyện Dược Sư rất được mọi người kính ngưỡng, đại đa số người tình nguyện đắc tội Kỵ Sĩ và Luyện Khí Sư cũng không nguyện ý đi đắc tội Luyện Dược Sư.

Bởi vì sau này Luyện Dược Sư rất có khả năng sẽ cứu ngươi một mạng, cộng thêm Luyện Dược Sư quanh năm trị liệu bệnh tật cho người khác, tự nhiên là quan hệ nhân mạch sẽ rất rộng rãi, nếu đắc tội Luyện Dược Sư thì sẽ dễ dàng dẫn tới nhiều phiền phức.

- Ục ục ục~

Cổ họng của Vưu Phi Nhi nhấp nhô, chỉ vài hơi thở đã uống sạch nước thuốc trong bình lưu ly.

Ợ ~~~

Cô gái cột tóc hai chùm ợ một cái, đưa tay lau giọt nước ở khóe miệng.

Y Xà quan tâm hỏi:

- Ngươi cảm thấy thế nào rồi?

- Vừa uống hết, nào có hiệu quả nhanh như vậy chứ.

Vưu Phi Nhi phất tay, ngồi xuống yên tĩnh chờ đợi dược hiệu phát huy.

Y Xà tiến lại gần dò xét, quan sát tóc của Vưu Phi Nhi, còn vươn ngón tay gẩy gẩy tóc của đối phương.

Cứ như vậy qua nửa giờ, cô gái cột tóc hai chùm bắt đầu ngủ gà ngủ gật.

Y Xà đưa tay lung lay trước mặt Vưu Phi Nhi, hỏi:

- Ngươi còn thức không, thuốc vẫn chưa có hiệu quả sao?

- Không có, hẳn là thất bại rồi.

Vưu Phi Nhi ngáp một cái, bất đắc dĩ thở dài.

- Lại thất bại sao….?

Trên mặt Y Xà lộ vẻ thất vọng, nhanh chóng xốc lại tinh thần, nghiêm túc nói:

- Chúng ta lại nghiên cứu thêm một chút nữa, chắc trình tự nào đó xảy ra vấn đề.

- Nhưng ta buồn ngủ quá.

Vưu Phi Nhi mếu máo nói.

Y Xà giận trách:

- Ngươi đã thức hai ngày hai đêm, đương nhiên là buồn ngủ rồi.

Vưu Phi Nhi miễn cưỡng lên tinh thần, lẩm bẩm:

- Nhưng lúc trước ta không có buồn ngủ nha...!

Y Xà xua tay rồi nói:

- Vậy ngươi mau đi ngủ đi, có việc gì thì ta sẽ gọi ngươi.

- Được ~~~

Vưu Phi Nhi đứng lên, chuẩn bị cởi cúc áo phòng hộ trên người ra.

Cộp cộp cộp ~~~

Ngoài cửa truyền tới tiếng bước chân, âm thanh này khiến động tác cởi áo của cô ngừng lại, đôi mắt màu vàng óng nhìn về phía cửa ra vào Phòng Nghiên Cứu.

Cót két ~~~

Mấy giây sau, cửa chính bị đẩy ra, Mục Lương tiến vào tầm mắt của hai cô gái.

- Mục Lương!

Đôi mắt màu vàng óng của Vưu Phi Nhi sáng lên, cơn buồn ngủ tiêu tan không còn một mống, tinh thần nhanh chóng trở nên phấn chấn.

Cô thoáng nhìn anh rồi vội vàng dời ánh mắt sang chỗ khác.

- Thành chủ đại nhân.

Y Xà vội vàng buông ra cái đuôi quấn quanh ghế rồi cung kính khom lưng hành lễ.

Mục Lương bình thản hỏi:

- Hai ngươi đang làm gì đấy?

Vưu Phi Nhi bĩu môi nói:

- Chúng ta đang tiến hành nghiên cứu bí dược mới, nhưng tiếc là nó đã thất bại.

- Không sao, chỉ cần cố gắng thì sẽ thành công thôi.

Mục Lương dịu dàng nói.

- Ừ, ta biết rồi.

Vưu Phi Nhi cười tươi như hoa, lén lút nhìn Mục Lương, gương mặt xinh đẹp bắt đầu ửng hồng.

Y Xà thận trọng hỏi:

- Đại nhân đến đây có chuyện gì không?

- Ừ, ta có chuyện tìm Phi Nhi.

Mục Lương đi tới trước mặt cô gái tóc vàng, lấy ra một bình lưu ly chứa chất lỏng màu đen từ trong không gian tùy thân rồi đưa cho đối phương.

- Cái này là cho ta sao?

Vưu Phi Nhi tò mò tiếp nhận bình lưu ly.

Mục Lương giải thích:

- Ừ, đây là nọc độc của ma thú biển cấp 9, chắc sẽ có ích với ngươi.

- Nọc độc của ma thú biển cấp 9!

Đôi mắt đẹp của Y Xà trừng lớn.

Ba ~~~

- Mục Lương, ngươi quá tốt với ta!

Trong mắt của Vưu Phi Nhi lộ vẻ vui mừng.

-...

Y Xà co giật khóe miệng, đây là lần đầu tiên cô biết tặng nọc độc cho người khác là tốt với đối phương.

Bạn cần đăng nhập để bình luận