Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ - Chương 3399: Hoang Cổ chiến trường. (1 càng ). (length: 7988)

Mục Lương lấy ra một cái bình ngọc linh khí, bên trong có khắc Không Gian Ma Pháp Trận, có thể chứa được cả một hồ nước, dùng để đựng bản nguyên địa nhũ thì quá sức dễ dàng.
Hắn chĩa miệng bình vào ao, thu toàn bộ bản nguyên địa nhũ vào trong.
"Ngươi lấy nước tắm của ta làm gì vậy?"
Tuyết Ngọc tiện miệng hỏi.
"..."
Mục Lương khẽ nhếch mép, từ "nước tắm" này không cần phải cố ý nhấn mạnh như vậy.
Hắn cất bình ngọc linh khí, lạnh nhạt nói: "Ta thì không dùng để tắm, người khác thì không chắc."
"Được rồi, ngươi đã lấy được bản nguyên địa nhũ rồi, đồ đã hứa thì nên cho ta."
Tuyết Ngọc vội vàng nói.
"Cho ngươi."
Mục Lương lật tay, ngưng tụ sinh mệnh bổn nguyên đưa tới trước mặt nàng.
Đôi mắt đẹp trắng trong của Tuyết Ngọc sáng lên, nàng há miệng hút sinh mệnh bổn nguyên vào, rất nhanh hóa thành dòng nước ấm chảy khắp cơ thể. Nàng nhắm mắt lại, cảm nhận sự thay đổi của cơ thể.
Trong nháy mắt, làn da trắng nõn như ngọc của Tuyết Ngọc trở nên càng thêm sáng, còn tỏa ra ánh sáng ấm áp. Khí tức của nàng tăng lên không ít, vô hạn tiệm cận Bỉ Ngạn cảnh.
"Còn thiếu một chút, đáng tiếc."
Tuyết Ngọc mở mắt ra.
Tinh Hạ lộ vẻ ước ao, hắn còn chưa bước vào nửa bước Bỉ Ngạn, mà nàng đã đạt tới nửa bước Bỉ Ngạn cảnh, chỉ còn thiếu chút nữa là bước chân vào. Tuyết Ngọc nhìn Mục Lương, ánh mắt mang theo ý chờ mong.
"Giao dịch của chúng ta kết thúc."
Mục Lương bình thản nói.
"Được rồi."
Đôi mày thanh tú của Tuyết Ngọc hơi nhíu lại.
Nàng nhìn cái ao trống trơn, nói: "Ngươi lấy hết bản nguyên địa nhũ đi rồi, muốn ngưng tụ ra bản nguyên địa nhũ mới nhanh nhất cũng phải năm trăm ngàn năm."
Mục Lương lạnh nhạt nói: "Ở đây không ai dùng cũng lãng phí."
Tuyết Ngọc hếch cằm lên, nói: "Đây là nước tắm của ta đấy."
Mục Lương suy nghĩ một chút, lần nữa ngưng tụ ra một đoàn sinh mệnh bổn nguyên đưa cho nàng.
Hắn thu bản nguyên địa nhũ không phải để dùng cho mình, mà có thể pha loãng cho thuộc hạ dùng, tăng thực lực của bọn họ một cách nhanh chóng.
Bản nguyên địa nhũ loại chí bảo này, hắn sẽ không đem đi đấu giá, mà giữ lại để bồi dưỡng người thân thuộc, bồi dưỡng ra cường giả cấp Vực Chủ. Trên mặt Tuyết Ngọc thoáng hiện nét vui mừng, vội vàng nhận sinh mệnh bổn nguyên kia dùng.
Nàng im lặng, sinh mệnh bổn nguyên lần nữa hóa thành dòng nước ấm tiến vào cơ thể, tiếc là lần này không tăng thêm thực lực được nữa, chỉ giúp cảnh giới của nàng vững chắc hơn. Tuyết Ngọc thở dài một tiếng, nói: "Vô dụng."
Mục Lương dứt khoát nói: "Muốn đột phá lên Bỉ Ngạn cảnh, cần cảm ngộ sức mạnh thần hồn, đưa thần hồn cũng lên đến Cực Cảnh."
Cực Cảnh, chỉ một cảnh giới cực hạn, thần hồn cũng có phân chia cảnh giới, đương nhiên cũng sẽ có Cực Cảnh.
"Đưa thần hồn lên đến Cực Cảnh sao."
Tuyết Ngọc có vẻ suy tư gật đầu.
"Việc này đối với ngươi mà nói không khó."
Mục Lương ngước mắt nói.
Bản thể của Tuyết Ngọc là một khối ngọc chí bảo, tu luyện thành hình người đạt đến nửa bước Bỉ Ngạn cảnh, nên thần hồn so với những cường giả loài người từng trải sự đời càng tinh khiết, việc nâng cao cũng đơn giản hơn, không gặp trở ngại nào.
"Ta hiểu rồi."
Tuyết Ngọc khôi phục vẻ thanh lãnh.
Mục Lương hứng thú hỏi: "Trong khu vực trung tâm còn có chí bảo khác không?"
"Đương nhiên là có, nhưng ngươi không lấy được đâu."
Tuyết Ngọc lạnh lùng đáp.
"Vì sao?"
Mục Lương hơi nhíu mày.
Tuyết Ngọc rành mạch từng chữ: "Nơi đó quá nguy hiểm, thực lực của ngươi, vào đó không chắc có thể sống sót đi ra."
"Cường giả Bỉ Ngạn cảnh vào cũng có thể mất mạng?"
Tinh Hạ trợn mắt.
Tuyết Ngọc lạnh lùng đáp: "Nơi đó là Hoang Cổ chiến trường."
"Khu vực trung tâm sâu nhất là Hoang Cổ chiến trường?"
Tinh Hạ kinh ngạc. Ly Nguyệt nghi hoặc hỏi: "Hoang Cổ chiến trường là gì?"
Tuyết Ngọc ngước mắt nói: "Bên trên Bỉ Ngạn cảnh là Tiên cảnh, Hoang Cổ chiến trường là nơi giao tranh của các cường giả Tiên cảnh."
"..."
Tinh Hạ và Huyết Cô đồng loạt hít một hơi lạnh, họ mới biết rằng trên Bỉ Ngạn cảnh còn có một cảnh giới cao hơn nữa.
"Tiên cảnh sao."
Mắt Mục Lương lóe lên.
Hiện tại điểm tiến hóa hắn tích lũy đủ để Huyền Giáp Quy tiến hóa đến cấp 16, khi đó hắn cũng có thể bước vào Tiên cảnh.
Tuyết Ngọc nhắc nhở: "Trong Hoang Cổ chiến trường vẫn còn lưu lại thần thông lực lượng của cuộc đại chiến trước đây, cho dù đã qua mấy triệu năm, uy lực đó chỉ cần sơ sẩy cũng sẽ lấy mạng ngươi."
"Khoan đã, Hoang Cổ chiến trường tồn tại mấy triệu năm?"
Nguyệt Hi kinh hãi lên tiếng.
Tuyết Ngọc lắc đầu nói: "Có lẽ còn lâu hơn nữa, cụ thể bao lâu ta cũng không biết."
Tinh Hạ hỏi: "Vậy bây giờ còn cường giả Tiên cảnh không, và những cường giả Tiên cảnh đó vì cái gì mà đại chiến?"
"Ta không đi ra ngoài, có hay không cường giả Tiên cảnh ngươi nên rõ hơn ta."
Tuyết Ngọc lạnh lùng nhìn Tinh Thần Chủ một cái. Nàng thu mắt lại, tiếp tục nói: "Cường giả Tiên cảnh vì cái gì mà đại chiến, ta cũng không biết."
"Hỏi cái gì cũng không biết, giữ ngươi để làm gì."
Tinh Hạ nhỏ giọng lầm bầm.
Tuyết Ngọc vung tay lên, Tinh Thần Chủ nhất thời bay ra ngoài, đập mạnh vào vách đá.
Tinh Hạ che ngực ho khan vài tiếng, chỉ là cơ thể có chút đau, không bị tổn thương đến gốc rễ.
Hắn thành thật đứng dậy, như không có chuyện gì xảy ra, cung kính đứng bên cạnh Mục Lương. Mục Lương liếc mắt nhìn hắn, thản nhiên nói: "Nên nhớ, họa từ miệng mà ra."
"Vâng."
Tinh Hạ cười khổ, hiểu rằng Tuyết Ngọc nể mặt Mục Lương nên mới không xuống tay nặng.
Mục Lương cau mày nhìn Tuyết Ngọc, hỏi: "Làm sao ngươi biết được điều này?"
Tuyết Ngọc lạnh lùng đáp: "Ta trước khi mở trí là một miếng ngọc bội của cường giả Tiên cảnh, nàng sau khi chết máu tươi thấm vào ngọc bội, trải qua linh khí bí cảnh khởi nguyên tẩm bổ, mấy trăm vạn năm sau mới mở trí tu luyện, tự nhiên nhớ được những chuyện đó."
"Khoan đã, ngươi là ngọc bội trang sức của cường giả Tiên cảnh, vậy còn Hắc Đế hắc ngọc thì sao?"
Huyết Cô ngạc nhiên trừng mắt.
"Hắc ngọc?"
Tuyết Ngọc nhíu mày.
Nàng nghĩ ra gì đó, bĩu môi nói: "Các ngươi nói cái khối đá chặn giấy màu đen kia à?"
"Đá chặn giấy?"
Mục Lương ngạc nhiên.
"Đúng, chỉ là một cục đá chặn giấy thôi, để khi viết không bị gió thổi giấy đi."
Tuyết Ngọc không để ý nói: "Tảng đá kia quanh năm hầu bên cạnh cường giả Tiên cảnh, nhiễm phải khí tức, mới có thể mở trí tu luyện."
"Thì ra Hắc Đế nói không có câu nào thật."
Huyết Cô bĩu môi.
"Không nhất định, có lẽ trong nhận thức của hắn nó là như vậy."
Mục Lương thản nhiên nói.
Hắc Đế không có lừa dối trước mặt hắn, chỉ có thể nói rằng hắn mở trí muộn hơn Tuyết Ngọc, không biết được thân phận thật của mình. Nguyệt Hi bất chợt nói: "Vậy hắn còn nói muốn chiếm đoạt Tuyết Ngọc, để bản thân đột phá lên Vực Chủ cảnh."
"Hắn muốn nuốt chửng ta?"
Ánh mắt Tuyết Ngọc càng lạnh hơn.
"Đúng."
Huyết Cô vội gật đầu.
"Đồ không biết sống chết."
Tuyết Ngọc cười lạnh.
"Nếu Hoang Cổ chiến trường quá nguy hiểm, vậy lần sau chúng ta lại đi, giờ hãy tìm phụ thân của ngươi trước."
Mục Lương nhìn Huyết Cô.
"Đa tạ Thiên Đế đại nhân."
Mắt Huyết Cô bừng sáng.
"Đi thôi, ta dẫn các ngươi đi."
Tuyết Ngọc thanh thúy nói.
"Được."
Mục Lương không từ chối.
Khu vực trung tâm gần với chiến trường của các vị tiên, ít nhiều cũng bị ảnh hưởng bởi các loại thần thông, Thần Hồn Chi Lực rất khó bao trùm cả khu vực lớn.
Ps: «1 chương »: Đang đánh máy phần 2 đây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận