Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1056: Anh Cả, Ăn Một Con Chắc Không Có Chuyện Gì

Ở sau lưng Lệ Ngoã Cương, còn có một hình xăm Cá Nhà Táng phủ kín cả lưng.

-....

Lệ Ngoã Cương xấu hổ gãi gãi đầu.

Bố Vi Nhân không nói nhiều lời, cô bước trên cây cầu ngọc lưu ly, đi vào đất liền.

- Đại ca, chúng ta cũng tới thành Huyền Vũ thôi.

Lệ Ngoã Khương thấp giọng nói.

- Ừm, đi thôi.

Lệ Ngoã Cương sải bước về phía trước đi.

- Đuổi theo mau.

Tam đảo chủ quay đầu lại hạ lệnh nói.

- Vâng!

Năm tên thủ vệ của cốc Táng lớn tiếng đáp.

Bố Vi Nhân quay đầu lại, liếc mắt nhìn đám người Lệ Ngoã Cương một cái, khóe môi chậm rãi cong lên, bọn họ muốn tới thành Huyền Vũ trước cô sao?

Cô đã được Mục Lương đồng ý, trước khi hội nghị Thánh Địa chấm dứt, chỉ cần nhận các kiểm tra nhẹ nhàng, là có thể tùy ý ra vào Thành Huyền Vũ.

- Cứ chờ bọn họ một chút, có khi lại được xem kịch vui!

Bố Vi Nhân nhẹ giọng nói thầm một câu, xoay người tiếp tục về phía trước đi.

Sau đó không lâu, đám người cốc Táng tới đến phía trước Thiên Môn Lâu, Bố Vi Nhân đã đạp lên cầu thang lập tức muốn bước vào thông đạo tiến vào thành.

- Nơi này chính là thành Huyền Vũ...

Đôi mắt Lệ Ngoã Cương lấp loé ánh sáng.

- Muốn vào thành mời phối hợp đăng ký, sau đó mới được nhận văn điệp thông quan.

Những âm thanh lặp đi lặp lại phát ra từ thiết bị truyền tin.

………..

Lệ Ngoã Cương ngước mắt nhìn Thiên Môn Lâu cao lớn, há miệng cảm thán nói:

- Thật nhiều người...

Lúc này, trước Thiên Môn Lâu, vẫn như trước có rất nhiều người xếp hàng muốn vào thành.

- Đại ca, người phụ nữ kia đã đi vào.

Tam đảo chủ gấp giọng nói.

- Lão Tam, chín chắn một chút đi.

Lệ Ngoã Cương nâng tay lên cốc cho em trai một cái vào đầu, bộ dáng kinh ngạc kia của hắn có chút doạ người rồi.

Lệ Ngoã Khương nhếch miệng, rầu rĩ nói:

- Anh hai, ngươi lại đánh ta.

Lệ Ngoã Cương trừng mắt liếc hai người một cái, vung tay lên:

- Đừng ầm ĩ nữa, chúng ta vào thành trước rồi tính.

- Vâng.

Lệ Ngoã Khương bị Lệ Ngoã Cương giáo huấn, hắn chỉ biết cười hai tiếng, rồi đi theo anh cả của bọn họ đi về hướng Thiên Môn Lâu, rất nhanh đã đi đến thông đạo vào thành. Nhưng không đợi bọn họ tới gần, đã bị Cao Thao ngăn cản.

- Người không phận sự miễn vào!

Cao Thao nghiêm mặt nói.

- Không đúng, vừa rồi tại sao người phụ nữ kia có thể đi vào?

Lệ Ngoã Cương bất mãn nói.

Cao Thao dùng giọng bình tĩnh giải thích:

- Cô ấy được thành chủ đại nhân đặc biệt phê chuẩn, có thể theo con đường chuyên biệt đi vào thành.

- Như vậy sao...?

Khả Cách hơi co quắp khóe miệng, hắn cảm thấy có chút xấu hổ.

- Chúng ta tới thành Huyền Vũ tham gia hội nghị Thánh Địa.

Lệ Ngoã Cương trầm giọng nói.

Sắc mặt Cao Thao vẫn không thay đổi, hắn chỉ mở miệng hỏi:

- Các ngươi đến từ toà thành nào?

- Cốc Táng của Vùng Nước Mặn.

Lệ Ngoã Cương dùng giọng ngạo nghễ nói.

- Cốc Táng?

Cao Thao cau mày. Sau đó, hắn lắc đầu, mở miệng nói:

- Chưa hề nghe tới.

- Ngươi chưa nghe tới cốc Táng?

Lệ Ngoã Cương trừng lớn đôi mắt, một thân bắp chân thịt nở ra.

- Thế giới to lớn, có rất nhiều nơi ta chưa từng nghe tới, đây cũng là chuyện bình thường.

Cao Thao nhíu mày, không bởi vì khí thế bức người của Lệ Ngoã Cương mà lùi lại nửa bước.

- Đúng vậy, thế giới to lớn, ta cũng lần đầu tiên nghe nói tới thành Huyền Vũ.

Lệ Ngoã Cương cười lạnh nói.

Vẻ mặt Cao Thao vẫn không chút thay đổi, nhưng trong lòng hắn đang thầm oán, mấy người kia chưa từng nghe qua thành Huyền Vũ, chỉ có thể nói bọn họ kiến thức hạn hẹp mà thôi.

- Nếu các vị muốn vào thành, xin mời phối hợp đăng ký.

Hắn đưa tay chỉ vào dãy quầy ở một bên.

- Thật phiền toái!

Lệ Ngoã Khương bĩu môi, hắn nghiêng đầu nhìn về phía anh cả.

- Đi đăng ký, sau đó vào thành.

Lệ Ngoã Cương khoát tay áo, hắn không muốn lãng phí thời gian đứng ở bên ngoài này. Lệ Ngoã Khương kiềm chế tâm trạng khó chịu của mình, cất bước đi vào những quầy trước mặt phối hợp đăng ký.

Sau đó không lâu, đám người Lệ Ngoã Cương được cho đi. Bọn họ đi theo Cao Thao xuyên qua Thiên Môn Lâu, tiến về hướng Huyền Không Các.

- Chư vị, bên trong thành Huyền Vũ cấm đánh nhau ẩu đả, cho nên vào thành cần gởi lại vũ khí.

Cao Thao mở miệng nhắc nhở.

- Ha hả, chúng ta không có vũ khí.

Lệ Ngoã Cương cười lạnh nói.

Hắn giơ nắm tay lên, cơ bắp bùng nổ của cánh tay, mang tới cho người ta một loại cảm giác tràn ngập lực lượng.

Cao Thao quay đầu lại nhìn đám người Lệ Ngoã Cương, giải quyết việc chung, sau đó mang theo đám người Lệ Ngoã Cương đi Huyền Không Các. Không bao lâu sau, bọn họ rời khỏi Huyền Không Các đi tới phía trước Sơn Hải Quan.

Đoàn người bước vào quảng trường phía trước Sơn Hải Quan.

Rống rống rống…Một âm thanh truyền đến.

Chờ tới khi bọn họ đi vào quảng trường, mới nhìn thấy trên quảng trường có rất nhiều Rồng Bay đang nằm sấp xuống đất đầy thuần phục.

- Người của cốc Phi Long đã tới rồi!

Lệ Ngoã Cương quét mắt nhìn đàn Rồng Bay.

- Đại ca, thịt của những con Rồng Bay này ăn ngon lắm, có nên...

Ngoã Khương liếm liếm đôi môi, hai mắt hắn tỏa ánh sáng nhìn chằm chằm vào mấy con Rồng Bay.

Lệ Ngoã Chương thấp giọng nói:

- Anh cả, ăn một con chắc không có chuyện gì.

- Vậy giết một con để đêm chúng ta ăn khuya.

Lệ Ngoã Cương nhếch miệng cười.

Hắn cũng không sợ người của Cốc Phi Long, đây càng không phải lần đầu tiên bọn họ giết Rồng Bay, đối với loại chuyện này bọn họ cực kỳ có kinh nghiệm.

Trước kia hắn cũng nhiều lần giết Rồng Bay, cũng vì nguyên nhân này, khiến cho cốc Phi Long và cốc Táng không cách nào hoà hợp nổi.

- Các vị, ta đã nói ở Thành Huyền Vũ không được dụng võ.

Cao Thao đen mặt nghiêm túc nhắc nhở.

Trước khi tiến vào Thiên Môn Lâu, hắn cũng dặn dò người của cốc Táng rồi, bên trong thành Huyền Vũ nghiêm cấm đánh nhau ẩu đả, hiện tại mấy người này lại dám bày trèo thảo luận chuyện giết Rồng Bay trước mặt hắn.

- Nhưng những con này là hung thú, chúng không phải người, không tính là động võ.

Lệ Ngoã Khương nhếch miệng cười.

Hắn cất bước đi đến con Rồng Bay gần nhất, nâng tay lên quyền, đang định nhắm ngay cổ con Rồng Bay mà nện xuống.

- Ngươi dám!

Ở ngay cổng lớn của Sơn Hải Quan, Long Chủ đang muốn vào thành, thấy một màn này, lập tức nổi giận gầm lên một tiếng. Lệ Ngoã Cương liếc mắt nhìn Long Chủ một cái, nhưng một quyền kia vẫn như cũ đánh xuống.

Theo một tiếng giòn vang, cổ con Rồng Bay bị gãy, một quyền này đã đánh thủng một lỗ trên cổ nó.

- Thật mạnh, là người cường hóa sao?

Vẻ mặt Đại An Ti ngưng trọng hẳn lên.

- Mặc kệ là ai, cứ xúc phạm pháp luật, sẽ nhận trừng phạt!

Ánh mắt Cầm Vũ lạnh như băng, cô nhấc chân đi tới chỗ Lệ Ngoã Khương.

- Đáng chết, Lệ Ngoã Khương, ngươi muốn chết.

Long Chủ trợn mắt trừng trừng, khí tức cấp tám bộc phát ra.

- Long Chủ các hạ, đừng xúc động, nơi này là Thành Huyền Vũ, giao cho bọn họ xử lý là tốt rồi.

Bố Vi Nhân cất bước đi tới, có ý tốt nhắc nhở.

Long Chủ cắn chặt răng, Rồng Bay của cốc Phi Long vốn rất thưa thớt, hiện tại một con bị người ta giết ngay trước mặt lão, làm sao lão không giận cho được.

Đại An Ti nghiêng đầu nhìn Long Chủ, bình tĩnh nói:

- Nếu các hạ cũng muốn ra tay, vậy phải làm tốt chuẩn bị, sẽ bị người của chúng ta trấn áp.

- Hôm nay đã có bữa tối rồi.

Lệ Ngoã Khương nhếch miệng cười nói.

- Rống, rống…

Những con Rồng Bay khác đều phẫn nộ rít gào, chúng vẫy cánh đứng lên, mắt thấy chúng đang tiến lên tấn công hắn….
Bạn cần đăng nhập để bình luận