Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2428: Sân Trượt Tuyết Giữa Bầu Trời.

Mục Lương nói không chút để ý:

- Việc là không bao giờ hết, tạm thời ta vẫn chưa có manh mối, nghỉ ngơi một chút trở về có lẽ sẽ nảy ra ý tưởng.

- Ồ, hóa ra là như vậy...

Mễ Nặc như suy nghĩ gì đó rồi gật đầu.

- Đi thôi.

Mục Lương vươn tay về phía cô gái tai thỏ.

Mễ Nặc cười vui vẻ, vươn tay nhỏ nắm lấy bàn tay của Mục Lương, anh ôm cô thi triển Không Gian Thiểm Thước rời đi thư phòng.

- Ông ~~~

Ngay sau đó bọn họ xuất hiện ở giữa không trung, đứng trên một nhánh cây trước cung điện.

Mục Lương ngước mắt lên, giơ tay chỉ một vị trí chếch sang trái một chút, hỏi:

- Xây ở nơi đó được chứ?

- Ừ ừ, có thể nha.

Mễ Nặc gật đầu lia lịa, vì cô không am hiểu những chuyện như quy hoạch và lựa chọn vị trí gì đó.

- Vậy xây ở nơi đó đi.

Mục Lương bình tĩnh giơ tay lên chạm vào thân cây Trà Thụ Sinh Mệnh.

- Rào rào ~~~

Trà Thụ Sinh Mệnh tỏa sáng, hai nhánh cây mới lập tức mọc ra rồi lớn lên với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được, chỉ chốc lát đã biến thành hai nhánh cây dài mười mét.

Anh cất bước đi lên, hơi chuyển động suy nghĩ, lợi dụng năng lực để chế tạo rất nhiều mây mù bao trùm hai nhánh cây và khoảng không chính giữa, tạo thành phần băng nền cho sân trượt tuyết và sân trượt băng nền.

Toàn bộ bãi đáp mây mù dựa vào nhánh cây, tự thân cũng có năng lực lơ lửng, hoàn toàn không cần lo lắng tính an toàn.

Mục Lương rắc một tầng lưu ly lên trên bãi đáp mây mù để cho sân bãi bằng phẳng hơn.

- Rào rào ~~~

Anh hơi chuyển động suy nghĩ, nguyên tố nước trong không khí ngưng kết và hóa thành dòng nước bao trùm ở trên bãi đáp lưu ly, chẳng mấy chốc thì mực nước đã đạt đến nửa mét.

- Dừng lại.

Mục Lương giơ tay lên làm động tác đè xuống, khống chế mặt nước trở nên tĩnh lặng.

- Vù vù vù ~~~

Đợi đến khi mặt nước hoàn toàn tĩnh lặng như một tấm kính, khí tức hàn băng từ lòng bàn tay của Mục Lương phụt ra, cấp tốc bao trùm toàn bộ bãi đáp lưu ly.

- Rắc rắc ~~~

Nước cấp tốc ngưng kết thành băng, mặt băng trơn truột như gương, khí lạnh bốc lên.

- Thoạt nhìn còn tốt hơn sân trượt băng ở Vệ Thành Số Mười Hai.

Mễ Nặc vươn tay gõ thử mặt băng vài cái rồi bình luận.

Anh ôn hòa nói:

- Ngươi trượt thử xem cảm giác thế nào.

- Vâng.

Mễ Nặc tràn đầy phấn khích lấy ra giày trượt, thuần thục đứng lên mặt băng.

Bây giờ, cô không cần mượn tay vịn mà vẫn có thể đứng vững trên mặt băng, còn có thể trượt với các loại động tác độ khó cao, thậm chí nhảy lên không trung xoay tròn năm vòng cũng có thể vững vàng đáp xuống đất.

Cô gái tai thỏ nhẹ nhàng lướt trên mặt băng, thực hiện từng động tác khó, thiếu nữ tựa như một tinh linh đang nhảy múa, động tác ưu mỹ, cảnh đẹp ý vui.

Mười phút sau, Mễ Nặc chưa thỏa mãn mà trở lại trước mặt Mục Lương.

- Cảm giác thế nào?

Anh vươn tay vén sợi tóc bay tán loạn của cô ra sau tai rồi cười hỏi.

- Rất thoải mái, sau này mỗi ngày ta đều có thể tới nơi đây chơi rồi!

Mễ Nặc hưng phấn, khuôn mặt xinh đẹp có chút ửng đỏ.

Mục Lương xoa đầu cô gái tai thỏ, nói:

- Ngươi thích là tốt rồi, đợi một chút, ta xây thêm sân trượt tuyết.

- Vâng!

Cô gật đầu thật mạnh.

Mục Lương vươn tay, nguyên tố nước trong không khí ngưng tụ lần thứ hai, khí lạnh bao trùm lên trên, nguyên tố nước đông lại thành bông tuyết rơi xuống.

Chỉ chốc lát sau, bãi đáp lưu ly đã bị bông tuyết bao trùm hoàn toàn, theo thời gian trôi qua, lớp tuyết càng ngày càng dày.

- Thật là đẹp mắt.

Mễ Nặc ngẩng đầu lên, nhìn chăm chú vào những bông tuyết rơi xuống.

Tuyết càng lúc càng lớn, lớp tuyết đã dày hơn hai mét.

Mục Lương bắt đầu điều chỉnh vị trí bông tuyết rơi xuống, anh ép chặt tuyết một khu vực rồi lại cho tuyết rơi xuống tạo thêm từng tầng khác, mục đích là chế tạo sườn dốc.

Chế tác sân trượt tuyết tương đối mất thời gian hơn, mất gần nửa giờ mới hoàn thành.

Mễ Nặc nhìn sân trượt tuyết dần dần hoàn thiện, đôi mắt đẹp sáng ngời, chờ đến khi Mục Lương xây xong vòng bảo hộ thì cô gái tai thỏ đã vội vàng lấy ra ván trượt tuyết mặc vào.

- Đi thôi.

Mục Lương vỗ nhẹ vào bả vai của cô gái tai thỏ.

- Vâng!

Mễ Nặc nghe vậy lập tức chống cần trượt tuyết trượt ra ngoài.

Anh khoanh hai tay trước người, nhìn cô gái tai thỏ trượt hình chữ Z trên sườn dốc phủ tuyết, trên mặt là nụ cười tràn đầy sức sống.

Khi thiếu nữ trượt xong trở về, Mục Lương lại căn cứ vào vóc dáng của cô để điều chỉnh độ dốc và chiều dài của sườn dốc phủ tuyết, sau đó tăng thêm độ dày và mật độ tầng tuyết cho thích hợp.

- Mục Lương, ngươi trở về làm việc đi, ta chơi thêm một lúc nữa rồi về sau.

Mễ Nặc ngây thơ phất tay nói.

- Được, vậy ta đi đây!

Mục Lương mỉm cười gật đầu.

Anh không lo lắng vấn đề an toàn, có Tinh Linh Sinh Mệnh ở đây, dù cho sân trượt tuyết không có vòng bảo hộ thì cô gái tai thỏ cũng sẽ không té xuống.

………..

Chủ Thành, vương quốc Huyền Vũ.

Ở bên trong tòa nhà lầu của nhóm Ma Cà Rồng.

- Cộc cộc cộc ~~~

Bố Lập Lang gõ cửa phòng, thấp giọng hỏi:

- Tuyết Diệp, có ở nhà không hả?

Một lát sau, cửa phòng bị kéo ra, cô gái Ma Cà Rồng ăn mặc chỉnh tề xuất hiện trước mặt hắn.

- Đi thôi.

Tuyết Diệp lạnh nhạt nói.

Hôm nay là ngày đầu tiên nàng phải đi làm, không thể tới trễ.

Bố Lập Lang quan sát cách ăn mặc của cô gái Ma Cà Rồng, quần bó bao mông kết hợp với giày cao gót gót nhỏ, thoạt nhìn rất gợi cảm và quyến rũ.

- Nhìn cái gì mà nhìn, coi chừng ta móc mắt ngươi ra.

Tuyết Diệp mắt lạnh nói.

Bố Lập Lang co giật khóe miệng, chửi thầm một câu:

- Ngươi mặc đẹp như vậy, làm gì không cho ta xem chứ?

- Ta cũng không phải mặc cho ngươi xem.

Tuyết Diệp mắt lạnh nói.

- Vậy thì cho ai xem?

Bố Lập Lang tò mò hỏi.

Đôi mắt màu vàng kim Tuyết Diệp híp lại, nói với giọng điệu không vui:

- Tự thưởng thức, hiểu chưa?

- Hiểu rõ, ta câm miệng là được chứ gì.

Bố Lập Lang im lặng dời ánh mắt sang chỗ khác, nếu không Tuyết Diệp thật sự sẽ móc mắt của hắn, cô ấy nói được là làm được.

- Cộp cộp cộp ~~~

Hai người vừa rời khỏi nhà lầu thì gặp phải Áo Lợi Tư và Áo Lợi Ba vừa trở về từ bên ngoài.

- Tam trưởng lão, Áo Lợi Tư chấp sự.

Bố Lập Lang và Tuyết Diệp vội vàng hành lễ.

Áo Lợi Tư nhàn nhạt hỏi:

- Các ngươi muốn đi đâu?

- Chúng ta muốn đi làm....

Bố Lập Lang vô ý thức trả lời.

Khóe mắt của Tuyết Diệp giật một cái, lập tức nhấc chân giẫm mạnh vào giày của Bố Lập Lang, phần gót khảm sâu vào giày da.

- A ~~~

Hắn kêu thảm một tiếng, nửa câu sau đã bị cắt đứt.

Tuyết Diệp đáp với vẻ mặt không thay đổi:

- Chúng ta dự định đi ra ngoài dạo chơi một chút.

Bố Lập Lang nhịn đau, nhìn chăm chú vào cô gái Ma Cà Rồng với ánh mắt u oán, biết mình suýt nữa nói nhầm nên không dám có câu oán giận.

Áo Lợi Tư hơi nhăn mi, nhàn nhạt hỏi:

- Đi dạo nơi nào?

- Thành Buôn Bán Sơn Hải.

Tuyết Diệp bình tĩnh đáp.

- Chạy xa như vậy sao, thú vị đấy.

Áo Lợi Tư cười nhạt một tiếng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận