Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2519: Tiếp Tục Tìm Kiếm Vua Hư Qủy.

- Không thấy được rồi.

Sa Hách Lạp tiếc nuối thở dài, cất bước đi ra Cửa Hàng Bánh Cuốn.

Khi cô rời đi thì trước cửa vẫn còn rất nhiều người xếp hàng, có thể thấy được bánh cuốn rất được dân chúng yêu thích.

Trên mặt của Sa Hách Lạp lộ ra thần sắc kiên định, tự lẩm bẩm:

- Không được, ta phải đi chuẩn bị một chút, đợt thi đấu chiều nay ta cũng muốn giành được hạng đầu.

Cô đi tới quảng trường Chủ Thành, phát hiện rất nhiều tuyển thủ dự thi đều không đi, bọn họ vừa ăn lương khô vừa chờ đợi đợt thi đấu thứ hai.

Cô gái sừng dê cũng tìm một chỗ ngồi xuống, âm thầm suy đoán phương thức thi đấu buổi chiều sẽ là cái gì, có giống như thi đấu lúc sáng hay không.

Sa Hách Lạp lẩm bẩm:

- Chắc không phải, nếu làm như vậy thì đợt thi đầu đã đủ rồi, chỉ cần mười người điểm cao nhất, còn lại toàn bộ bị loại bỏ là được.

……

Bên trong vương quốc Tây Hoa.

Ở khu vực hoang dã cách vương thành Tây Hoa một ngày đi đường.

Trên mặt đất, Mục Lương và An Kỳ ngồi trên một tấm thảm bằng da thú lông nhung, mặt trên bày nồi chén, thiếu nữ đang chuẩn bị cơm trưa.

- Mục Lương ca ca, cơm trưa sắp xong rồi.

An Kỳ mềm mại nói.

- Ta không vội, ngươi cứ chậm rãi làm.

Mục Lương nhìn thức ăn như than đen trong nồi, trong lòng có chút do dự.

Anh đang phân vân một hồi nữa có nên mở ra không gian cắn nuốt ở trong miệng hay không, ném đống thức ăn như than đen này vào không gian trong cơ thể.

An Kỳ ngây thơ nói:

- Mục Lương ca ca, một hồi nữa ngươi nhất định phải ăn hết tất cả đấy, không được lãng phí thức ăn.

- ... Ta biết rồi.

Mục Lương co giật khóe miệng, nhìn đáy nồi bắt đầu nám đen, không khỏi nhắc nhở:

- Có cần cho thêm nước không?

- Không cần đâu, nấu thêm một chút nữa là có thể ăn rồi.

An Kỳ mềm mại nói.

- Được thôi, ngươi vui vẻ là tốt rồi.

Mục Lương nhận mệnh thở dài.

An Kỳ xào đồ ăn ở trong nồi, lại nấu thêm bốn, năm phút nữa mới bày ra đĩa.

- Mục Lương ca ca, ăn đi.

Nàng nhìn Mục Lương với ánh mắt mong đợi.

- Được!

Mục Lương tiếp nhận đôi đũa trong tay thiếu nữ, gắp một khối thịt chiên như than cho vào trong miệng, nhấm nuốt hai cái với vẻ mặt không thay đổi.

An Kỳ chớp mắt hỏi:

- Hương vị như thế nào?

- Ăn ngon.

Yết hầu của Mục Lương nhấp nhô, mở ra không gian cắn nuốt, hút hết thức ăn trong miệng.

Anh tự an ủi bản thân, không ăn là vì suy nghĩ đến vì an toàn tánh mạng, không phải là có ý định lãng phí thức ăn.

- Thật sao? Vậy để ta nếm một chút.

An Kỳ nói rồi cầm đũa lên, muốn nếm thử món ăn bóng đêm do bản thân nấu ra.

- Chờ đã, những thứ này là ngươi làm cho ta, vậy chúng đều là của ta.

Mục Lương lanh tay lẹ mắt bưng khay lên, một hơi ăn sạch thức ăn trên đĩa.

An Kỳ há hốc mồm, ngạc nhiên nói:

- Vậy thì cơm trưa ta ăn cái gì bây giờ?

- Ăn quả Tinh Thần đi, nó cũng có thể chắc bụng.

Mục Lương lấy ra một quả Tinh Thần đưa cho thiếu nữ.

- Vâng.

An Kỳ tiếp nhận quả Tinh Thần, há miệng tập trung ăn.

Mục Lương âm thầm thở phào một hơi, đóng không gian cắn nuốt lại, lấy ra một chai nước uống vào, hòa tan mùi vị trong miệng.

- Mục Lương ca ca, ăn xong chúng ta tiếp tục lên đường thôi.

An Kỳ đề nghị, tìm được vị trí của một con Hư Quỷ khác ở phía nam đại lục mới.

- Ừ, đi thôi.

Mục Lương lên tiếng.

An Kỳ nuốt xuống miếng thịt quả cuối cùng, ợ một cái, lẩm bẩm:

- Cảm giác chắc bụng quá mạnh.

- Đi thôi, tiếp tục lên đường.

Mục Lương đứng lên, thu hồi đồ vật trên mặt đất vào không gian trong cơ thể.

- Ông ~~~

Anh mang theo thiếu nữ bay lên trời, cực tốc đi tới phía nam.

Hiện tại bên ngoài chỉ còn hai con Vua Hư Quỷ, chỉ cần giải quyết bọn nó thì bầy Hư Quỷ còn lại dễ giải quyết rồi.

An Kỳ nhỏ giọng hỏi:

- Mục Lương ca ca, còn nửa năm nữa là Hư Quỷ Hoàng thức tỉnh, chúng ta có thể đánh thắng hắn sao?

- Thử xem mới biết được.

Mục Lương nhìn thẳng phía trước, giọng nói vang lên bên tai thiếu nữ.

Trước đó anh đã thẩm vấn Hư Tứ Vương, chỉ biết được một tin là Hư Quỷ Hoàng sẽ thức tỉnh vào nửa năm sau, trừ cái đó ra thì không thể moi ra bất cứ tin tức nào nữa.

Bởi vì thẩm vấn nên Mục Lương lỡ chạm đến cấm chế trong cơ thể của Hư Tứ Vương, nó đã bị phản phệ nổ nát đầu mà chết, vị trí Hư Quỷ Hoàng ngủ say thành câu hỏi bỏ ngỏ.

An Kỳ chớp mắt, cô không biết Hư Quỷ Hoàng mạnh bao nhiêu, cũng không hiểu biết chiến lực đỉnh cao kinh khủng tới mức nào. Lúc này, cô chỉ biết là Mục Lương rất mạnh, mạnh hơn rất nhiều so với các quốc vương khác.

- Mục Lương ca ca, ngươi sẽ thắng.

Mặt của cô nghiêm túc nói.

Mục Lương ôn hòa nói:

- Ta cũng cảm thấy như vậy.

- Ừ ừ.

An Kỳ nhoẻn miệng cười.

- Ôm chặt, ta muốn gia tăng tốc độ.

Mục Lương nhắc nhở một câu.

- Vâng!

An Kỳ nắm chặt cổ áo của Mục Lương, vùi đầu vào ngực anh.

- Vù ~

Mục Lương ôm thiếu nữ bay nhanh tới trước, lướt qua từng ngọn núi cao và dòng sông chảy dài.

Ba giờ sau, tốc độ bay dần chậm lại.

Anh cúi đầu hỏi:

- Phía trước có một tòa thành, ngươi muốn nghỉ ngơi một chút sao?

- Không cần, ta không thấy mệt nha.

An Kỳ nhỏ giọng nói.

Mục Lương nhẹ gật đầu:

- Vậy thì tới tòa thành tiếp theo chúng ta sẽ nghỉ ngơi.

Anh ôm An Kỳ muốn tiếp tục gia tốc, lúc này biến cố bất thình lình xảy ra, một cột sáng bắn ra từ tòa thành bên dưới nhắm chuẩn vào hai người.

Sắc mặt của Mục Lương lạnh xuống, giơ tay lên cách không nắm một cái, lỗ đen lập tức mở ra trước mặt hai người.

- Ông~

Cột ánh sáng bị lỗ đen cắn nuốt, Mục Lương ngừng tay lại, nhìn chăm chú vào tòa thành bên dưới, sắc mặt của anh lạnh như băng sương.

An Kỳ nhỏ giọng nói:

- Mục Lương ca ca.

- Các hạ làm vậy là có ý gì?

Mục Lương hỏi với vẻ mặt không cảm xúc.

- Ông ~

- Không có gì, ta chỉ muốn luận bàn với các hạ một phen.

Một giọng nói hùng hậu vang lên giữa không trung.

Mục Lương nhìn chăm chú vào nam nhân đang lơ lửng gần đó, lạnh lùng nói:

- Ta và các hạ không quen không biết, tùy tiện ra tay với ta sẽ phải trả giá thật lớn.

Hoắc Nguyên Tân nhếch miệng cười, quay đầu hỏi:

- Đại giới là gì?

Hắn là thành chủ toà đại thành này, trời sinh hiếu chiến, lấy chiến mà sống, có thể trợ giúp hắn gia tăng thực lực, thế nhưng người mạnh hơn hắn thật sự không nhiều lắm.

Hắn đã giao thủ với các cường giả trong thành, tất cả đều không ngoại lệ trở thành bại tướng dưới tay hắn.

Sự lạnh lùng trên mặt Mục Lương biến mất, hắn giơ tay lên cách không nắm lại, năng lượng vô hình bao phủ Hoắc Nguyên Tân, Tơ Nhện Ám Ảnh trói chặt hắn ta.

- Cái gì?

Hoắc Nguyên Tân biến sắc, cơ thể không thể động đậy, giống như là bị hàng chục ngàn sợi tơ trói chặt.

Mục Lương ôm An Kỳ đi tới trước mặt đối phương, lạnh lùng nói:

- Để ta suy nghĩ một chút muốn ngươi trả giá thứ gì.

Hoắc Nguyên Tân phẫn nộ quát:

- Thả ta ra, có bản lĩnh thì đánh một trận bình thường.

Mục Lương hờ hững nói:

- Ngươi không thể tránh thoát được trói buộc của ta, còn đánh đấm như thế nào?

- Không thử một phen thì làm sao biết được?

Hoắc Nguyên Tân tức giận trừng mắt nhìn Mục Lương.

Bạn cần đăng nhập để bình luận