Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 220: Hôm Qua Ta Đã Từng Gặp Người Trên Bức Ảnh Này

Anh ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời đêm, đã không còn cảm nhận được khí tức của hai người đó, nói rõ hơn thì đã rời khỏi thành Huyền Vũ.
Đây chính là chuyện mà Mục Lương lo lắng ngay từ đầu, chỉ cần biết bay thì sẽ hơi rắc rối rồi.
- Mong đại nhân trách phạt.
Bỗng nhiên Ngôn Băng cúi đầu.
Nếu như ngay từ đầu cô toàn lực ứng phó cũng sẽ không để cho kẻ địch có cơ hội bay đi.
- Chuyện trách phạt để sau rồi nói.
Mục Lương nhàn nhạt xua tay.
Anh nhìn một đống đồ hỗn tạp dưới mặt đất, có y phục, đao cụ các loại.
- Đó là một quả trứng phải không?
Mục Lương cầm lấy quả trứng hình tròn.
- Có lẽ vậy.
Ngải Lỵ Na nhận rõ một cái rồi nói:
- Cũng không biết là trứng của hung thú nào?
- Vậy trước tiên giữ lại đi.
Mục Lương cất trứng đi, chờ sau khi nở là biết.
Con vật trong quả trứng này, e rằng có thể trở thành động vật thuần dưỡng mới.
- A Cáp !
Đôi môi đỏ mọng của Y Lệ Y khẽ nhếch lên, ngáp dài, lông mi dài run rẩy, mở đôi mắt màu xanh đang mơ hồ ra.
Cô mở to mắt nhìn lên mái nhà, cơn buồn ngủ lại kéo đến:
- Không được, phải dậy thôi, vẫn còn chuyện phải làm.
Y Lệ Y cố gắng kiềm chế ý niệm nằm dài ra giường, xuống giường xỏ giày da thú rồi đi ra khỏi phòng.
- Rào rào !
Cô vào nhà vệ sinh, rửa mặt đơn giản bằng nước sạch, sau đó lau khô tóc ở hai bên thái dương đang ướt nhẹp.
Y Lệ Y nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ, trời vẫn đang còn tối, còn có thời gian một đống lửa nữa trời mới sáng.
- Vẫn còn sớm, nấu ít đồ ăn đã.
Cô đi vào nhà bếp, đốt lửa trong lò bếp, sau đó đặt một nồi đất lên trên miệng bếp, đổ thêm một thìa nước vào.
Người của thợ trang trí, đã nói cho cô cách sử dụng lò bếp.
Y Lệ Y thêm hai cây củi vào trong lò bếp, vỗ tay rồi xoay người lấy ra ít thịt Lợn Tám Răng Nanh còn sót lại trên kệ gỗ.
- Cũng không đói lắm, nấu một ít là được rồi.
Y Lệ Y nghĩ đến đã nuốt nước bọt.
Cô nhớ đến bữa tiệc lớn ở Phủ Thành Chủ đêm hôm qua, cũng chính vì đêm qua đã ăn quá no, hôm nay thức dậy mới không cảm thấy quá đói.
Nước ở trong nồi đất đã sôi lên rồi.
Y Lệ Y dùng dao cắt thịt thú Lợn Tám Răng Nanh thành một miếng nhỏ, sau đó lại cắt nhỏ rồi bỏ vào trong nồi đất.
- Không có muối, đành chấp nhận vậy!
Cô cũng rất bất đắc dĩ vì muối thật sự quá đắt.
Hơn nữa, ở Phố Buôn Bán của thành Huyền Vũ cũng không có bán, muốn mua thì phải chạy đến thành Thánh Dương.
Sùng sục sùng sục !
Nước trong nồi sôi rồi, dùng muỗng gỗ quấy vài vòng.
Y Lệ Y nếm thử nồi canh thịt, mùi có chút tanh, miễn cưỡng vẫn có thể nuốt xuống được.
- Quả nhiên, thức ăn ở Phủ Thành Chủ mới là ngon nhất.
Y Lệ Y cảm thán nói.
Cô vội vàng ăn sáng, ăn mặc gọn ràng rồi đi ra ngoài, trước khi đi còn nghiêm túc khóa cửa lại.
Lúc này trời đã rạng sáng.
Y Lệ Y đi về hướng Xưởng In, muốn đi lấy bản khắc in hình của tối hôm qua.
- Thiếu lâu chủ, hôm nay sao lại dậy sớm như thế?
Trên đường đi, Y Lệ Y gặp phải bọn thuộc hạ trước kia, bọn họ cũng vừa từ trên lầu đi xuống.
- Có một số việc phải làm.
Y Lệ Y dừng lại.
Giọng nói của cô nghiêm túc hơn, nói:
- Ta đã từng nói qua, đừng gọi ta là Thiếu lâu chủ nữa.
- Tạm thời chưa sửa được.
Các thuộc hạ cười băn khoăn.
- Các ngươi đang muốn đến xưởng làm việc sao?
Giọng điệu Y Lệ Y thở dài hỏi.
- Dạ vâng, phải kiếm thêm nhiều điểm đóng góp mới được.
Thuộc hạ giải thích.
Hôm qua, bọn họ nhìn thấy thông tin tuyển dụng trên bảng thông báo, dự định hôm nay đi kiếm việc làm, kiếm điểm đóng góp.
- Vậy các ngươi đi đi.
Y Lệ Y phất tay, cô phải nhanh chóng đến Xưởng In để lấy bản khắc hình ảnh.
- Thiếu lâu chủ , đừng để quá mệt, chú ý nghỉ ngơi.
Các thuộc hạ vẫy tay, nhanh chóng chạy về hướng công xưởng.
Một vài công việc tốt, vị trí không yêu cầu kĩ năng đặc biệt, đều chỉ cần đến trước là sẽ có được.
Y Lệ Y nhìn đám thuộc hạ đã đi xa, trong lòng vui mừng, tất cả mọi người đều đang cố gắng thích nghi với cuộc sống ở thành Huyền Vũ.
Cô tiếp tục đi về hướng Xưởng In, phát hiện từng nhà từng nhà đều ra ngoài rất sớm, đều là đi về hướng công xưởng.
Bên trong Xưởng In, các công nhân đang vùi đầu cực khổ làm việc.
Xưởng In áp dụng chế độ hai ca, những người này đều là công nhân ca đêm.
Đến lúc trời sáng rực, công nhân ca của ca sáng sẽ đến thay thế công nhân ca đêm, chỉ cần đem công việc giao lại rõ ràng là có thể về nhà nghỉ ngơi.
- Y đại nhân.
Công nhân nhìn thấy Y Lệ Y đến, dồn dập lên tiếng chào hỏi.
- Vất vả cho mọi người rồi.
Y Lệ Y gật đầu một cái, hỏi:
- Bản khắc in hình mà ta muốn đã in được bao nhiêu trang rồi?
- Đã in được 150 trang, đủ không ạ?
Nhân viên công tác vội vàng lấy một xấp giấy từ trên kệ gỗ, phía trên là in hình chị gái của Mễ Nặc.
- Có lẽ là đủ rồi.
Y Lệ Y đáp lời.
Cô cầm lấy một xấp giấy vô cùng dày kia, phân phó:
- Sách Hỗn Độn và tập giới thiệu thành Huyền Vũ phải tiếp tục in thêm.
- Dạ hiểu.
Các công nhân gật đầu đáp lại.
Bọn họ tiếp tục vùi đầu cực khổ mà làm, đợi người của ca sáng đến, bọn họ có thể nghỉ ngơi rồi.
Lúc này, Y Lệ Y mới cúi đầu nhìn vào bức tranh trong tay, cảm giác quen thuộc ập lên não.
Cô kinh ngạc lên tiếng:
- Người này thật quen mắt, hình như đã gặp qua ở đâu đó...
Y Lệ Y nhăn đôi lông mày xinh đẹp lại, có chút thất thần đi ra khỏi Xưởng In.
Đột nhiên lóe lên một cảm hứng.
Cô thốt lên thành tiếng:
- Ta đã từng gặp qua người này!
Y Lệ Y nhớ lại rồi, hôm qua lúc đến Phủ Thành Chủ báo cáo công việc, ở trên đường đã gặp qua người trong bức hình.
Điều khiến cô khắc sâu vào trong ấn tương, chính là màn đánh chặn đêm hôm đó.
- Phải nói với Mục Lương đại nhân mới được.
Y Lệ Y vội vã chạy nhanh hơn về phía Khu vực Trung ương.
Cô bỏ qua tầng một và tầng hai của Khu vực Trung ương, trực tiếp đi vào Phủ Thành Chủ.
Lúc này, trời đã dần dần sáng lóa, bóng tối đã tản ra.
Y Lệ Y thở phào, chỉ muốn đi nhanh vào trong Phủ Thành Chủ.
- Có chuyện gì?
Âm thanh trong trẻo lạnh lùng vang lên.
Thân ảnh của Nguyệt Ly hiện ra, giơ tay chặn đường của Y Lệ Y.
Đêm hôm qua là đến phiên cô canh giác, nghi ngờ hỏi:
- Vội vã như vậy, xảy ra chuyện gì sao?
- Ta muốn tìm Thành chủ đại nhân.
Ánh mắt của Y Lệ Y hiện lên vẻ kinh ngạc, vừa rồi không phát hiện xung quanh còn có người.
Ly Nguyệt cau mày hỏi:
- Có chuyện gì sao?
Y Lệ Y vội vã lấy xấp bản khắc hình ảnh kia ra, chỉ vào cô gái mèo ở phía trên.
Cô hưng phấn nói:
- Hôm qua ta đã từng gặp người trên bức ảnh này.
- Thật vậy sao?
Đôi mắt xinh đẹp của Ly Nguyệt ngưng tụ, giọng điệu tăng cao ba phần.
Cô đã đoán được biểu tình của cô gái tai thỏ khi nghe được tin tức này rồi, không nhịn được nhếch miệng lên.
- Ta sẽ không nhận nhầm đâu.
Y Lệ Y nghiêm túc gật đầu, vội vàng hỏi:
- Mục Lương đại nhân đã dậy chưa?
- Dậy rồi, ta dẫn ngươi đi gặp hắn.
Ly Nguyệt gật đầu, vội vàng xoay người đi vào trong Phủ Thành Chủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận