Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2262: Sai Ở Chỗ Nào Sao? Lưu Tâm Tập Luyện.



- Có chuyện gì thế?

Mục Lương buồn cười hỏi.

- Ta muốn dựa vào ngươi thêm một lúc nữa.

Ly Nguyệt nhẹ giọng nói.

- Được!

Đáy mắt của Mục Lương hiện ra ý cười, thư phòng trở nên an tĩnh lại.

Qua hơn mười phút, hàng lông mi mảnh dài của Ly Nguyệt run lên, chậm rãi mở mắt ra.

Ly Nguyệt chống tay lên ngực anh và đứng dậy, dịu dàng nói:

- Được rồi, ta đi làm việc đây.

- Đi đi.

Mục Lương ôn hòa cười.

Ly Nguyệt cầm lấy mũ giáp rồi đội lên đầu, cất bước rời đi thư phòng.

Mục Lương khẽ thở phào một hơi, cầm bút lên tiếp tục nghiên cứu ma pháp trận, một tay cầm lấy bình chứa chất lỏng màu đen, đó là máu của Hư Quỷ, dùng để nghiệm chứng xem ma pháp trận có vận chuyển thành công hay không.

Hai ngày qua, anh đã vẽ được mười mấy ma pháp trận nhưng vẫn không thể thực hiện được công năng phân biệt và tấn công Hư Quỷ.

- Sai ở chỗ nào sao?

Mục Lương cau mày, đặt bút xuống suy tư.

- Mục Lương, ngươi đang bận việc à?

Cửa thư phòng bị đẩy ra một khe hở, Mễ Nặc ló đầu vào.

- Có chuyện gì vậy?

Mục Lương ngước mắt nhìn lại, ánh mắt trở nên hiền hòa.

Mễ Nặc dịu dàng hỏi:

- Chúng ta muốn đi xem Lưu Tâm huấn luyện, nếu ngươi không bận thì có muốn đi cùng không?

- Các ngươi?

Mục Lương hơi nhướng mày.

- Còn có ta nữa!

Hi Bối Kỳ ló đầu vào thư phòng, cười hì hì.

Mễ Nặc ngây thơ nói:

- Nếu ngươi còn bận thì chúng ta tự đi cũng được.

Mục Lương liếc nhìn bản vẽ trước mặt, vẫn không có manh mối, cảm thấy mình nên thả lỏng một chút, đứng lên nói:

- Ta đang rảnh rỗi, mọi người cùng đi thôi.

- Tốt~!

Đôi tai thỏ của Mễ Nặc lập tức dựng thẳng.

Mục Lương và cô gái tai thỏ, cô gái Ma Cà Rồng rời đi cung điện, đi tới sân vận động vừa mới xây trong Chủ Thành.

Vì kì đại hội thể dục thể thao lần này, anh đã tự tay xây dựng một sân vận động ở Chủ Thành, nó còn lớn hơn gấp mấy lần so với Đại Hội Trường hiện tại.

Sân vận động rất rộng lớn, đại hội thể dục thể thao lần này có hơn tám phần mười hạng mục đều thi đấu ở đây.

Sân vận động được xây ở bên cạnh Đại Hội Trường, ngoại hình là hình hộp chữ nhật, vách tường được sử dụng hoàn toàn bằng lưu ly, mỗi khối lưu ly đều có hoa văn ở bề mặt, giống như là hình dạng bọt sóng.

- Ong ong ong ~~~

Mục Lương và những người khác lái xe hơi đi tới ngoài hội quán thể dục, còn chưa tiến vào bên trong thì đã nghe được tiếng vật nặng rơi vào trong nước.

- Rào rào ~

- Có vẻ rất náo nhiệt.

Hi Bối Kỳ tò mò lẩm bẩm.

- Chúng ta vào trong thôi.

Mễ Nặc nắm lấy tay của anh, cất bước đi vào bên trong hội quán thể dục.

Sau khi bước qua cửa chính thì sẽ thấy quầy tiếp tân, phía sau là từng hàng ngăn tủ dùng để gửi vật phẩm của những người tới đây.

- Cộp cộp cộp ~~~

Mục Lương và hai cô gái tiến vào, hấp dẫn lực chú ý của nhân viên công vụ.

- Bệ hạ!

Các nhân viên cả kinh, vội vàng đứng lên hành lễ.

- Các ngươi tiếp tục công việc của mình đi.

Mục Lương nhàn nhạt nói.

- Vâng.

Nhân viên công vụ kính cẩn nhìn nhóm Mục Lương đi vào trong.

Bên cạnh quầy tiếp tân là hai lối đi dài, một nơi dẫn tới sân huấn luyện, một nơi dẫn đến phòng tắm.

Anh và hai cô gái đi dọc hành lang tới sân huấn luyện, xung quanh là chỗ ngồi kiểu cầu thang, chính giữa là bể bơi, hai bên là đường băng, sân cầu lông, sân quần vợt, sân bóng rổ, v.v…

- Cộp cộp cộp ~~~

Mễ Nặc nhìn về phía sân huấn luyện nhảy cầu, bên trên ván cầu và cầu nhảy đều có người đang luyện tập.

Thi đấu nhảy cầu chia làm hai hình thức, theo thứ tự là nhảy cầu ván và nhảy cầu bệ. Nhảy cầu ván thì có cao một mét và cao ba mét, nhảy cầu bệ thì có ba loại độ cao, nhảy cầu năm mét, nhảy cầu bảy mét và nhảy cầu mười mét.

- Ta thấy Lưu Tâm rồi!

Mễ Nặc lanh mắt phát hiện được cô gái tóc cam đất, nnhìn thấy Lưu Tâm đang đứng ở trên ván cầu ba mét, mặc áo tắm một mảnh màu trắng bó sát người, do dự đứng ở máp ván cầu.

- Ba mét không cao, ngươi có thể làm được.

Lưu Tâm mím môi, nhìn chằm chằm mặt nước dập dờn bên dưới, trong lòng rất khẩn trương.

Huấn luyện viên đứng bên cạnh ngáp một cái, bất đắc dĩ nói:

- Ngươi đã đứng năm phút rồi, nếu không nhảy thì trời sẽ tối.

- Ta, ta nhảy ngay đây!

Lưu Tâm nói với âm thanh run rẩy.

Chân cô run lên vài cái, ván cầu dưới chân lập tức đung đưa nhưng cô gái tóc cam đất vẫn chưa nhảy xuống.

- Lưu Tâm à, ngươi đã được học bơi rồi, nhảy xuống chỉ là để thích ứng độ cao thôi, sẽ không bị đắm nước, yên tâm đi.

Nữ huấn luyện viên kiên trì khuyên nhủ.

- Ta...

Lưu Tâm cắn môi dưới.

Huấn luyện viên kích thích:

- Nhảy đi, nếu ngươi không dám nhảy thì làm sao một tháng sau tham gia thi tuyển? Đến lúc đó cũng đừng nghĩ tới việc đi vào vòng thi đấu chính thức.

- Được!

Lưu Tâm hạ quyết tâm, khẽ cắn môi nhắm mắt nhảy xuống.

- Vụt ~~~

- Ào ào ~~~

Bọt nước văng khắp nơi, cô gái tóc cam đất giống như một cục gạch nện vào trong bể bơi.

Lưu Tâm đong đưa tay chân trong hồ, linh hoạt trồi lên mặt nước, khuôn mặt nhỏ nhắn còn có chút tái nhợt.

- Rất tốt, dám nhảy mới có thể tiến hành bước huấn luyện kế tiếp.

Huấn luyện viên hài lòng gật đầu.

- Vâng, khụ khụ.

Lưu Tâm ho khan hai tiếng.

Huấn luyện viên lấy quyển sổ ghi chép ra rồi lật hai trang, nói:

- Kế tiếp sẽ là luyện tập nhảy ván cầu một mét, mấy ngày nữa sẽ luyện nhảy ván cầu ba mét, ngươi có tính toán luyện nhảy cầu bệ không?

- Có, ta muốn luyện tập!

Lưu Tâm vội vàng nói.

Huấn luyện viên nghiêm túc nói:

- Một tháng luyện tập nhảy một mét và ba mét đã rất khó rồi.

Cô phải trải qua hai tháng luyện tập mới có thể được bổ nhiệm làm huấn luyện viên, cho nên biết rõ khó khăn khi luyện tập nhảy cầu.

Đại hội thể dục thể thao đã được quyết định cử hành từ rất sớm, cũng là vào thời gian đó bắt đầu bồi dưỡng huấn luyện viên.

- Ta muốn bắt được một trong ba thứ hạng đầu.

Lưu Tâm nghiêm mặt nói.

-...

Huấn luyện viên giơ tay lên đỡ trán, nói nghiêm túc:

- Ngươi còn phải tiến hành huấn luyện lực lượng, huấn luyện tính dẻo dai của cơ thể, luyện tập động tác nhảy cầu, học thuộc các quy tắc trong môn này... - Ngươi không có thời gian.

Cô là huấn luyện viên, muốn dạy cùng lúc mấy chục người, không thể đặt toàn bộ tinh lực ở trên người Lưu Tâm được.

…….

Lưu Tâm nhìn huấn luyện viên, bướng bỉnh nói:

- Ta có thể huấn luyện cả buổi tối.

- Như vậy thì ngươi sẽ mệt chết, cơ thể của ngươi vẫn rất gầy yếu, còn phải tăng mạnh việc huấn luyện lực lượng.

Mặt của huấn luyện viên nghiêm túc nói.

- Huấn luyện viên, ta muốn thử xem.

Lưu Tâm nói với giọng điệu chăm chú.

Huấn luyện viên nhìn ánh mắt cố chấp của cô gái tóc cam đất, giơ tay đỡ trán lần nữa, nói:

- Thật là hết cách với ngươi rồi, trước tiên học hết toàn bộ động tác của ván cầu một mét và ván cầu ba mét đi, sau đó mới có thể tiến hành huấn luyện nhảy cầu bệ.

- Rõ!

Lưu Tâm mừng rỡ lên tiếng.

Huấn luyện viên xua tay nói:

- Được rồi, đi ván cầu một mét, ta dạy ngươi động tác cơ bản nhất của nhảy cầu trước đã.

- Vâng, vâng.

Lưu Tâm vội vã bò lên bờ và đi về phía ván cầu một mét.

Bạn cần đăng nhập để bình luận