Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1692: Ngươi từ Bỏ Ý Định Này Đi, Bán Ngươi Cũng Mua Không Nổi Bức Họa Này Đâu



Lão cho rằng kiến trúc cao như vậy nhất định là chỗ ở của thành chủ thành Huyền Vũ, canh giữ phải rất nghiêm ngặt, người ngoài tuyệt đối không được tiến vào.

- Không thể nào, ta thấy rất nhiều người ra vào mà, hơn nữa trên bảng hiệu còn nói rằng đó là nhà hàng, chắc ai ra vào cũng được mới đúng.

Cầm Phi Nhi giơ tay chỉ vào tấm bảng trên cửa.

Già Lực Lỗ định thần nhìn lại, lúc này lão mới nhận ra quả nhiên có rất nhiều người ra vào Trung tâm Huyền Vũ, một số ăn mặc sang trọng, một số lại rất bình thường.

- Ông nội, chúng ta đi vào thôi.

Cầm Phi Nhi không đợi được nữa, chạy chậm tới gần cửa chính Trung tâm Huyền Vũ.

Già Lực Lỗ do dự một chút nhưng cuối cùng vẫn đi theo cháu gái, trong lòng thì cảnh giác, đề phòng xảy ra chuyện bất ngờ.

Hai người vừa bước vào Trung tâm Huyền Vũ thì đã bị lóa mắt bởi ánh sáng lấp lánh của đèn lưu ly.

- Ông nội, chẳng lẽ ở đây là hoàng cung sao?

Đôi môi hồng của Cầm Phi Nhi mở lớn, cô đứng sững tại chỗ không dám tiến thêm bước nữa.

Đại sảnh tầng một của Trung tâm Huyền Vũ dùng bốn chữ tráng lệ huy hoàng để hình dung là không hề quá đáng một chút nào.

Những chiếc đèn lưu ly tỏa ra ánh sáng chói mắt, những cây cột chạm trổ rồng phượng, những bức tranh thủy mặc lớn treo trên tường, từng bình sứ thanh hoa to tướng đặt ven tường, mỗi một thứ đều cho người ta một cảm giác chúng nó có giá trị không nhỏ.

- Phi Nhi, ngươi nhất định phải theo sát ta, không được tùy tiện đi xung quanh, càng không được chạm vào những bức tranh và bình hoa kia, biết chưa?

Già Lực Lỗ nghiêm túc nói.

Lão cảm thấy, những bức tranh và bình hoa kia đều là những thứ có giá trị không nhỏ, nếu chẳng may làm hỏng thì e là lão phải bại lộ danh tính mới có thể giải quyết được.

Cầm Phi Nhi bĩu môi nói:

- Ông nội yên tâm, ta biết mà, nếu làm hỏng những thứ này thì chúng ta không thể bồi thường nổi.

-...Ngươi hiểu thì tốt rồi.

Già Lực Lỗ co giật khóe miệng, rõ ràng cháu gái nói thật, nhưng tại sao lão lại thấy nhói tim như vậy?

Cầm Phi Nhi dường như phát hiện đại lục mới, nàng đứng lại chiêm ngưỡng một bức tranh khổng lồ ở trên tường gần đó.

Già Lực Lỗ đi lên trước, cách đó hai mét lão nhìn thấy một tấm biển nhỏ treo ở góc dưới bên trái của mỗi bức tranh.

Lão không thể kìm được sự tò mò của mình cho nên bước tới gần, lúc này mới nhìn rõ chữ trên tấm biển.

- Tranh: Viễn Đại Thanh Sơn, giá bán năm trăm ngàn đồng Huyền Vũ (một viên tinh thạch ma thú cấp 8)

Cầm Phi Nhi nhỏ giọng đọc mấy chữ trên tấm biển.

Già Lực Lỗ hít sâu một hơi, vội vàng kéo cháu gái lùi lại mấy bước..

Cầm Phi Nhi ngây thơ nói:

- Ông nội, bức tranh này đắt thật nhưng nhìn rất đẹp, ta rất muốn mua nó.

- Ngươi từ bỏ ý định này đi, bán ngươi cũng mua không nổi bức họa này đâu.

Già Lực Lỗ cười khổ nói.

- Ông nội, chẳng lẽ ta có giá rẻ như vậy sao, bán không được một viên tinh thạch ma thú cấp 8?

Cầm Phi Nhi bĩu môi, chán nản nói.

- Đúng vậy.

Già Lực Lỗ buồn cười xoa đầu cháu gái.

- Ta đi xem bình hoa kia bán như thế nào.

Cầm Phi Nhi thoát khỏi tay ông nội và hào hứng chạy về phía chiếc bình sứ thanh hoa cực lớn ở trong góc.

Đó là một chiếc bình sứ cao ba mét, màu nền của bình là màu trắng ấm, bên trên có hoa văn màu xanh lam tuyệt đẹp và vô cùng tinh xảo.

- Cẩn thận một chút.

Tim của Già Lực Lỗ như muốn ngừng đập, vội vàng đuổi theo ngăn cháu gái lại.

Cầm Phi Nhi mở to hai mắt, cô nhìn giá cả trên tấm biển, hoảng sợ nói:

- Ông nội, bình hoa này có giá bán là hai viên tinh thạch ma thú cấp 8.

- Điên rồi, chúng ta đi mau thôi.

Già Lực Lỗ đau đầu muốn nổ tung, vội vàng kéo cháu gái chạy đi.

Trong hành lang, nhân viên phục vụ quan sát từ xa, nhưng không có bước tới ngăn cản.

Tranh vẽ và bình hoa trong trong sảnh đều được mang đến từ khu Trung Ương, tất cả đều là bảo vật quý hiếm, ít nhất đó là lời Hồ Tiên nói.

Vốn những bức tranh và bình hoa sứ này được đặt trong tiền sảnh để làm đồ trang trí, nhưng sau này quốc vương Hải Đinh tới và ngỏ ý muốn mua chúng, cuối cùng Hồ Tiên dứt khoát định giá cho mỗi thứ.

Dưới con mắt của cô gái đuôi hồ ly, những bức tranh thủy mặc và bình sứ thanh hoa này nếu bán được thì cứ bán, không được thì coi như bảo vật quý hiếm để thu hút khách tới.

Ừm, nó còn có tác dụng nâng cao đẳng cấp của Trung tâm Huyền Vũ.

Cầm Phi Nhi cẩn thận mỗi bước đi và bị ông nội kéo lên lầu hai.

- Nhớ kỹ lời ta nói, không được lộn xộn những thứ kia.

Già Lực Lỗ nghiêm túc nói.

Cầm Phi Nhi yếu ớt gật đầu, chán nản nói:

- Ta biết rồi.

- Được rồi, chúng ta lên trên nhìn.

Già Lực Lỗ thở phào nhẹ nhõm và bước lên tầng hai, chuẩn bị đi dạo một vòng.

- Ông nội, quần áo ở đây nhìn rất xinh xắn.

Cầm Phi Nhi lại bị các cửa hàng xung quanh thu hút.

……………

Vù vù vù ~~~

Mặt trời đã ngả bóng, chỉ còn chưa đầy ba giờ nữa là hoàng hôn.

Trên không trung, phi thuyền vận chuyển cỡ nhỏ đang bay với tốc độ đều đặn, ánh nắng dịu nhẹ rơi xuống thân thuyền phản chiếu ra những màu sắc sặc sỡ.

Trong khoang thuyền, Ngải Lỵ Na nâng sổ tay, vùi đầu nghiêm túc viết cuốn du ký mạo hiểm kế tiếp.

Nguyệt Phi Nhan ghé vào trên cửa sổ, ngắm nhìn biển cả rộng vô tận, quay đầu hỏi:

- Mục Lương, chúng ta còn chưa hạ cánh sao?

Anh ôn hòa trả lời:

- Đừng nóng vội, trước xem gần đây có hòn đảo nào không?

Hi Bối Kỳ quay đầu, nghi ngờ hỏi:

- Ngươi tìm đảo để làm cái gì?

Mục Lương cười hỏi ngược lại:

- Thế nào, chẳng lẽ ngươi muốn ở trên phi thuyền vận chuyển ba ngày liền sao?

- Không muốn.

Hi Bối Kỳ lập tức lắc đầu.

Hồ Tiên quyến rũ nói:

- Chúng ta có thể xây một bãi đáp trên biển giống như lần trước.

Lần trước, cô cùng Mục Lương ra khơi thì anh đã xây một bãi đáp nghỉ chân bằng mây mù.

Mục Lương bình tĩnh nói:

- Nếu không tìm được hải đảo thì ta sẽ tính tới chuyện đó.

Người có ba chuyện cấp bách, cuộc sống trên mặt biển vẫn có một chút bất tiện, hơn nữa cũng không an toàn.

Phi thuyền vận chuyển tiếp tục đi về phía trước với tốc độ không đổi, bầu trời dần dần tối lại, còn nửa tiếng nữa thì sẽ đến buổi tối.

Trong khoang điều khiển của phi thuyền, Ly Nguyệt điều khiển hướng đi của phi thuyền vận chuyển, ánh mắt cô xuyên qua cửa sổ, thấy được đường chân trời phía xa.

- Hử?

Hai mắt của cô nheo lại, nhìn thấy phía chân trời có một điểm đen nhô lên.

Ly Nguyệt quay đầu hô:

- Mục Lương, hình như ta nhìn thấy một hòn đảo.

- Ta xem một chút.

Mục Lương đứng dậy đi tới khoang điều khiển.

Đôi mắt thâm thúy của anh nhìn về phía mặt biển nơi xa, quả nhiên thấy một hòn đảo nhỏ ở cuối tầm mắt, trên đó có rất nhiều cây xanh.

Mục Lương ôn hòa nói:

- Đúng là một hòn đảo rồi, chúng ta qua đó xem một chút đi.

- Được.

Đôi mắt của Ly Nguyệt sáng lên, khống chế phi thuyền vận chuyển bay về phía hòn đảo kia.

Khi phi thuyền đến gần đảo thì mới có thể thấy rõ toàn cảnh trên đó.

Hòn đảo này không lớn, rộng xấp xỉ khu Trung Ương thành Huyền Vũ, cây xanh trên đảo đã chắn gần hết tầm nhìn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận