Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 540: Đạo Đức

Hắn có thể thấy được, người sống ở thành Huyền Vũ, mỗi người đều rất hạnh phúc.
- Không cách nào so sánh được...
Tứ trưởng lão âm thầm thở dài, Ốc Đảo thật sự không cách nào so sánh được với thành Huyền Vũ.
Hai mươi phút sau.
Nguyệt Thấm Lan dẫn hai người tới cổng trường học.
Cô ưu nhã nói:
- Nơi này chính là trường học, nơi cho trẻ em đi học biết chữ.
- Có thể vào không?
Ánh mắt của Tứ trưởng lão mang theo hỏi thăm.
- Có thể.
Cô thuận miệng đáp, ưu nhã đi vào trường học.
- Trường học đã thay đổi.
Bối Nhĩ Liên nhẹ giọng tự nói.
Cô nhớ tới lần trước tới Thành Huyền Vũ, trường học vẫn còn bên trong khu dân cư, khi đó chỉ có một dãy nhà lầu.
Ba người đi vào trường, tự giác thả nhẹ bước chân, đi về phía tầng gần nhất.
Còn chưa tới gần, bên tai đã truyền đến âm thanh đọc đồng thanh.
- Chuyện tuy nhỏ, chớ làm mà không có sự cho phép. Vật tuy nhỏ, chớ lấy cắp. Còn trẻ, thì phải biết chăm chỉ. Anh là bạn, em thì...
Trong lớp học, Y Lệ Y tay cầm sách giáo khoa, đứng trên bục giảng nghe học sinh đọc chậm.
Ngoài cửa, nhóm Nguyệt Thấm Lan ngừng chân quan sát.
Tứ trưởng lão lơ ngơ, kinh ngạc hỏi:
- Các hạ, bọn nhỏ học cái gì vậy?
- Đó là Đạo Đức.
Âm thanh của Nguyệt Thấm Lan bình tĩnh nói.
- Đạo đức?
Tứ trưởng lão với Tam trưởng lão liếc nhau, mặt mũi tràn đầy mờ mịt.
Mặc dù hai người không hiểu, nhưng nghe một hồi, cảm thấy những câu kia rất có ý nghĩa, đáng để cẩn thận nghiên cứu.
- Đại khái chính là dạy bọn nhỏ cách đối nhân xử thế như thế nào, tại sao phải đối xử tốt với người thân bạn bè.
Lời của cô cực sâu sắc, kì thực là lặp lại y đúc lời của Mục Lương.
Khóe mắt của Tứ trưởng lão giật giật, lời giải thích này vẫn làm cho người ta khó hiểu.
Bối Nhĩ Liên kinh ngạc hỏi:
- Những đứa trẻ đến từ Ốc Đảo cũng phải học những thứ này?
- Đương nhiên, phải học từ điều cơ bản nhất.
Nguyệt Thấm Lan nghiêm túc gật đầu.
Trong lòng của Bối Nhĩ Liên vô cùng chấn động, trong lòng càng ngày càng cảm kích với Mục Lương.
Âm thanh của Tứ trưởng lão khàn khàn hỏi:
- Trừ những điều này ra, còn có thể học cái gì?
Nguyệt Thấm Lan hai tay bắt chéo trước người, dịu dàng nói:
- Còn phải học vẽ, học ca hát, học làm nông các loại, có rất nhiều thứ phải học.
Hai vị trưởng lão há to miệng, có chút bị giật mình, nhiều kiến thức như vậy, bọn nhỏ học được hết sao?
Y Lệ Y phát hiện có ba người bên ngoài phòng học, thế là ra hiệu bọn nhỏ tiếp tục đọc, sau đó đặt sách giáo khoa xuống bàn, đi ra bên ngoài.
Cô ôn nhu hỏi:
- Chị Thấm Lan, có chuyện gì không?
Nguyệt thấm Lan thanh nhã nói:
- Chờ thêm hai ngày, sẽ có một nhóm trẻ mới nhập học, cần ngươi sắp xếp một chút.
- Có bao nhiêu người đâu?
Y Lệ Y dùng ánh mắt tò mò, đánh giá hai vị trưởng lão.
- Một trăm hai mươi ba người.
Bối Nhĩ Liên nói khẽ.
- Một trăm hai mươi ba đứa trẻ, vậy sẽ chia thành ba lớp, mỗi lớp bốn mươi mốt người.
Y Lệ Y duỗi ra ngón tay tính toán đơn giản.
Mặt của cô lộ vẻ khó xử, ngước mắt thấp giọng nói:
- Chị Thấm Lan, nhiều đứa trẻ như vậy, không đủ giáo viên.
- Ta sẽ nói với Mục Lương, đến lúc đó để cho anh ấy đến dạy cho bọn nhỏ hai tiết một buổi.
Cô chớp chớp mắt, biểu cảm như hỏi ngươi hiểu không?
- Ta hiểu.
Y Lệ Y cười tươi như hoa, đáp lại.
- Mục Lương các hạ cũng sẽ lên lớp dạy cho các đứa trẻ?
Mặt mũi của Bối Nhĩ Liên tràn đầy kinh ngạc.
Thân là người đứng đầu một thành, sẽ đến dạy học cho trẻ con?
- Đương nhiên, Mục Lương biết rất nhiều kiến thức so với chúng ta, bọn nhỏ rất thích lớp của anh ấy.
Y Lệ Y nghiêm túc nói.
Bối Nhĩ Liên nhìn chằm chằm hai con ngươi của Y Lệ Y, phát hiện lời của đối phương là thật, cũng không có chút nghi ngờ nào nữa.
Thực lực của thành chủ thành Huyền Vũ rất mạnh, lại có kiến thức uyên thâm, cậu ấy thật sự hoàn mỹ như vậy?
- Tốt, ngươi tiếp tục lên lớp đi.
Nguyệt Thấm Lan nhếch lông mi lên, ra hiệu.
- Được.
Y Lệ Y mỉm cười gật đầu ra hiệu, quay người trở về phòng học.
Cô nhìn về phía hai vị trưởng lão, con mắt màu xanh nước biển lấp lóe, ánh mắt không rõ nói:
- Trường học cũng đã tham quan, bây giờ đi Viện Mồ Côi.
- Được, làm phiền phức các hạ dẫn đường.
Bối Nhĩ Liên khách khí nói.
Cô thì mỉm cười, quay người đi ra phía ngoài.
Hai vị trưởng lão đuổi kịp, rời khỏi trường học, đi về phía đường Mậu thứ nhất.
Sau mười mấy phút, 3 người đi tới ngoài cổng Viện Mồ Côi.
Cánh cổng đang khép thờ, không có được gài lại.
Cót két...
Nguyệt Thấm Lan đẩy cửa vào, đi vào bên trong.
Trong viện rất yên tĩnh, không có ai.
- Người đâu?
Lông mày nhỏ nhắn của Nguyệt Thấm Lan nhấp nháy một cái, cất bước đi về dãy nhà lầu bên trái.
- Chị Thấm Lan, ta ở đây.
Mễ Á từ trong nhà lầu đi ra, tới nghênh đón.
Nhìn thấy Bối Nhĩ Liên với Tứ trưởng lão, cô ấy vội vàng cung kính hành lễ:
- Gặp qua sư phụ, Tứ trưởng lão.
- Đang làm gì đấy?
Nguyệt Thấm Lan dịu dàng hỏi.
Mễ Á cố gắng nhỏ giọng nói:
- Bọn nhỏ vừa ăn no xong đang ngủ, ta đang chuẩn bị đi lên Trung Ương tìm Mễ Nặc.
Cô ấy sẽ ở lại thành Huyền Vũ, còn chưa thông báo cho thiếu nữ tai thỏ, thừa dịp bọn trẻ ngủ, định đi tìm nói cho em gái biết.
- Vậy đợi chút nữa cùng ta trở về Cung điện.
Nguyệt Thấm Lan như rất thân quen kéo tay cô gái tai mèo, hiền lành nói:
- Bây giờ, mang bọn ta đi nhìn bọn nhỏ một chút.
- Được.
Con mắt màu đỏ tươi của Mễ Á lấp lóe, có chút không được tự nhiên.
Tam trưởng lão nhìn hai người một cái, có cảm giác như đồ đệ bị cướp đi.
Đám người đi về dãy nhà cao tầng bên trái, đi qua nhà ăn lầu một, bước lên bậc thang đi tới lầu hai.
Cót két...
Cô gái tai mèo nhẹ nhàng đẩy ra cửa phòng thứ nhất, có thể nhìn thấy bên trong có bốn chiếc giường gỗ hai tầng, có 8 đứa trẻ đang ngủ.
Bối Nhĩ Liên với Tứ trưởng lão thả nhẹ cước bộ, đi vào bên trong quan sát tình huống mấy đứa trẻ đang ngủ say.
Khi bọn họ nhìn thấy từng gương mặt nhỏ trắng nõn sạch sẽ, có chút sững sờ, những đứa trẻ này thật sự được Ốc Đảo đưa tới?
- Bọn nhỏ đều được tắm rửa, cho nên trắng hơn rất nhiều.
Mễ Á nhỏ giọng giải thích một câu.
- Như vậy.
Da mặt của Tứ trưởng lão rút rút, xa xỉ đến nỗi dùng nước rửa tắm?
Hắn cúi đầu nhìn thân thể của mình, đã quên bao lâu không tắm rửa.
- Đi thôi, chớ quấy rầy bọn nhỏ.
Nguyệt Thấm Lan dùng ngữ điệu nhỏ nhẹ nói.
Tứ trưởng lão nhìn thêm một chút, trong lòng khẽ thở dài, những đứa trẻ này cũng coi như đã khổ cực thời gian, bây giờ có thể sống tốt hơn.
Đám người rời khỏi, lại đi nhìn những đứa trẻ những căn phòng khác, cuối cùng mới rời khỏi Viện Mồ Côi.
Ở cổng Viện mồ côi.
Tứ trưởng lão nhìn về phía Bối Nhĩ Liên, khuôn mặt nghiêm túc nói:
- Tam trưởng lão, vấn đề nghiên cứu thực vật xanh ở thành Huyền Vũ, còn có những đứa trẻ kia đều giao cho ngươi.
- Yên tâm đi.
Bối Nhĩ Liên chậm rãi gật đầu.
- Ài?
Lúc này, Mễ Á mới phản ứng lại, ngạc nhiên hỏi:
- Sư phụ muốn ở lại sao?
- Đúng vậy, ta muốn dẫn đầu làm nghiên cứu, có rảnh sẽ đến nhìn bọn nhỏ.
Ánh mắt của Bối Nhĩ Liên nhu hòa nói.
Cô sợ mình rời đi, lần sau lúc trở lại, nghe được là những nhân viên nghiên cứu kia vì đào trộm cây xanh mà bị giết chết.
- Vâng.
Khuôn mặt của Mễ Á cười tươi hơn.
- Ta đi đây.
Tứ trưởng lão khoát tay, quay người rời đi.
Chờ trở lại Ốc Đảo, hoàn thành giao dịch nước, Ốc Đảo sẽ trôi đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận