Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1094: Chuyện Trẻ Con Không Cần Hiểu

Với trình độ cẩn thận của tổ chức Nghiêu Thiên, có lẽ người mật đàm sẽ tới sau Bạch Trạch.

Có thể đó là một cuộc đàm luận mặt đối mặt, cũng có thể là thông qua giấy tờ hoặc những phương pháp truyền tin tức khác.

Sau khi sao chép tin tức xong xuôi, Ngôn Băng xoay người rời đi quầy tiếp tân rồi rẽ vào một góc tối không người để ẩn thân một lần nữa, yên tĩnh chờ đợi.

………..

Sáng sớm.

Đông đông đông~

Bảy giờ sáng, tiếng chuông du dương vang.

- A ha….

Mễ Nặc ngáp một cái rồi đi vào phòng bếp, mái tóc buộc thành hai chùm lắc lư qua lại.

Trong phòng bếp, Ba Phù và Vân Hân đang bận rộn chuẩn bị bữa sáng cho mọi người.

- Chào buổi sáng tiểu thư Mễ Nặc.

Ba Phù ngoan ngoãn chào hỏi.

- Chào buổi sáng!

Đôi tai thỏ lông xù của Mễ Nặc run lên, nàng cuốn tay áo lên cao để giúp đỡ các tiểu hầu gái chuẩn bị bữa sáng.

- Kiểu tóc hôm nay của tiểu thư Mễ Nặc nhìn rất xinh đẹp.

Vân Hân lên tiếng tán dương.

- Có thật không?

Đôi mắt màu xanh lam của Mễ Nặc lập tức sáng ngời, đầu nàng lắc lư, hai chùm tóc ngắn nhẹ nhàng đung đưa qua lại.

Ba Phù gật đầu phụ họa nói:

- Đúng vậy, trông rất đáng yêu.

- Vậy bắt đầu từ hôm nay ta sẽ buộc tóc như thế này.

Mễ Nặc cười vui vẻ lộ ra hai cái lúm đồng tiền, tâm trạng hưng phấn bắt đầu chuẩn bị bữa sáng.

Hơn nửa giờ sau, bữa sáng nóng hổi được đưa vào nhà ăn.

- A ha~

Hi Bối Kỳ và Nguyệt Phi Nhan vừa ngáp vừa đi vào nhà ăn, cả hai đến chỗ ngồi của mình rồi kéo ghế ngồi xuống.

- Làm sao vậy, trông mọi người có vẻ uể oải?

Mục Lương cười hỏi.

- Không có việc gì, ta ngủ không ngon thôi.

Nguyệt Phi Nhan hồn nhiên đáp.

Hai ngày nay, cô phải lo liệu chuyện bên Không Quân, vừa phải trấn an quân tâm vừa phải giải thích nguyên nhân Trăng Máu buông xuống.

Mục Lương ôn hòa cổ vũ:

- Cố gắng thêm hai ngày nữa, xong việc ta sẽ cho ngươi nghỉ vài ngày.

- Ngươi nói thật sao?

Nghe vậy, đôi mắt đẹp của Nguyệt Phi Nhan sáng lên, nhất thời hưng phấn đứng bật dậy.

- Ngươi đừng nghĩ tới việc chơi bời.

Nguyệt Thấm Lan đi vào nhà ăn, giơ tay cốc đầu con gái một cái.

Nguyệt Phi Nhan ăn đau hừ một tiếng, giơ tay ôm đầu, lộ ra vẻ mặt đáng thương:

- Mẹ à, đã rất rất lâu rồi ta chưa được nghỉ ngơi đó!!

- Nhưng trước đó ngươi chơi chưa đủ nhiều sao?

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã hỏi.

- Cái đó là trước kia...

Nguyệt Phi Nhan phồng má lên như bánh bao, lẩm bẩm một câu.

- Đúng là dạo gần đây mọi người tương đối bận rộn, chờ Hội Nghị Thánh Địa kết thúc là chúng ta có thể nghỉ ngơi rồi.

Mục Lương không khỏi bật cười nói.

- Hì hì..... Vẫn là Mục Lương tốt với ta nhất.

Nguyệt Phi Nhan lập tức cười rạng rỡ, ước gì có thể nhào tới hôn anh ấy một cái.

- Được rồi, mau ngồi ngay ngắn.

Nguyệt Thấm Lan giơ tay lên, ấn đứa con gái hiếu động của mình ngồi xuống ghế.

Cộp cộp cộp....

Hồ Tiên uốn éo đi vào nhà ăn và ngồi xuống bên cạnh Mục Lương.

- Tối hôm qua ngủ có ngon không?

Mục Lương dịu dàng hỏi.

- Cũng không tệ lắm.

Đôi mắt đỏ rực của Hồ Tiên sáng ngời, nhìn rất có tinh thần.

Mễ Nặc tán dương:

- Hôm nay, khí sắc của chị Hồ Tiên nhìn rất tốt nha.

- Vậy sao?

Hồ Tiên chớp chớp mắt đẹp, tám cái đuôi hồ ly sau lưng vui thích đung đưa, chóp đuôi còn nhẹ nhàng chọt eo của Mục Lương.

Anh trở tay nhéo đuôi khiến Hồ Tiên giật cả mình, đôi mắt đẹp tràn đầy quyến rũ lườm người bên cạnh một cái.

- Được dễ chịu, khí sắc không tệ là chuyện đương nhiên rồi.

Nguyệt Thấm Lan cười trêu chọc.

- Được dễ chịu?

Mễ Nặc quay đầu, tò mò hỏi:

- Đó là cái gì?

- Ta cũng không hiểu.

Nguyệt Phi Nhan nhìn mẹ mình với ánh mắt ham học hỏi.

- Con nít con nôi, không cần thiết hiểu cái này.

Gương mặt xinh đẹp của Nguyệt Thấm Lan ửng đỏ, giơ tay vỗ trán con gái.

- Lại đánh ta nữa rồi....

Nguyệt Phi Nhan tức giận quay đầu sang chỗ khác.

-...

Hồ Tiên nhìn về phía cô gái ưu nhã với ánh mắt sâu kín.

- Khụ khụ, mọi người ăn sáng thôi.

Mục Lương ho nhẹ hai tiếng, cầm đũa gắp một mảnh rau xanh nhét vào trong miệng.

Những người khác thấy thế mới lần lượt động đũa.

Mục Lương nhìn về phía cô gái tóc xanh, thuận miệng hỏi một câu:

- Ny Cát Sa, tình huống bên Phong Vũ như thế nào rồi?

Ny Cát Sa nhanh chóng đặt đũa xuống, cung kính báo cáo:

- Đại nhân, ta đã giám thị cả một đêm, lão đầu kia ngoại trừ ăn thì cũng chỉ có ngủ, không có hành động gì khác thường.

Mục Lương hơi nhướng mày, Đại trưởng lão thành Tương Lai không có động tác kế tiếp, tin tức này khiến anh cảm thấy bất ngờ.

- Còn bên Bạch Trạch thì sao?

Anh nhìn về phía cô gái tóc tím.

- Tối hôm qua, hắn đến Nhà Tắm Công Cộng, ở bên trong một tiếng rồi mới rời đi, sau đó trở lại nơi cư trú ở khu Trung Ương, không còn đi ra ngoài nữa.

Ngôn Băng nghiêm túc nói:

- Ta đã phái thuộc hạ đi điều tra tất cả những người đến nhà tắm đêm hôm đó, đồng thời phái người tiến hành điều tra nhà tắm, tạm thời vẫn chưa có phát hiện điều gì khác lạ.

- Ừ, rất tốt.

Mục Lương hài lòng gật đầu, cô gái tóc tím chu đáo và cẩn thận, biết rõ mình nên làm cái gì.

Hồ Tiên nghi ngờ hỏi:

- Mục Lương, vì sao chúng ta không dứt khoát bắt Bạch Trạch rồi đưa đến ngục giam để thẩm vấn, lúc đó chẳng phải cái gì cũng biết sao?

- Đúng là ta có quyết định này.

Tròng mắt màu đen của Mục Lương thoáng qua tia lạnh lẽo, nhàn nhạt nói:

- Chờ sau khi Hội Nghị Thánh Địa kết thúc, hắn tuyệt đối không thể bước ra thành Huyền Vũ nửa bước.

Đối phương là nhân vật cấp bậc trưởng lão của Nghiêu Thiên, thành Huyền Vũ giam cầm Bạch Trạch, Mục Lương không tin người của Nghiêu Thiên không tức giận.

Cộp cộp cộp...

Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng bước chân.

Vân Hân đi vào nhà ăn, cung kính nói:

- Thành chủ đại nhân, Bối Nhĩ Liên các hạ tới.

- Để cho cô ấy vào đi.

Mục Lương bình tĩnh phân phó.

- Vâng.

Vân Hân kính cẩn đáp một tiếng rồi xoay người rời đi.

Không bao lâu, Bối Nhĩ Liên đi theo tiểu hầu gái tiến vào nhà ăn.

- Mục Lương các hạ, xin lỗi đã quấy rầy các ngươi ăn điểm tâm.

Bối Nhĩ Liên áy náy lên tiếng xin lỗi.

- Không có việc gì, ngươi ngồi xuống ăn cùng mọi người đi.

Anh đưa tay ra hiệu.

Tiểu hầu gái hiểu ý, xoay người mang tới một bộ đồ ăn mới rồi bày trước mặt Tam trưởng lão Ốc Đảo.

- Vậy ta không khách khí.

Bối Nhĩ Liên mấp máy đôi môi đỏ, một mùi hương thoảng qua mũi của cô, đó là hương vị của bánh nướng nhân thịt.

Mễ Nặc nhiệt tình mời:

- Bối Nhĩ Liên các hạ, ngươi nếm thử món bánh ta mới làm đi!

- Được, cảm ơn

Bối Nhĩ Liên gật đầu đáp ứng.

Cô do dự một chút, vươn tay cầm một chiếc bánh còn nóng hổi rồi há mồm cắn một miếng, nước canh trong bánh nướng nhân thịt lập tức tuôn ra trong khoang miệng.

Đôi mắt đẹp của nàng tỏa sáng, há miệng lại cắn một miếng lớn, miệng đầy mùi thịt, không có một tia mùi tanh.

- Ăn rất ngon!

Bối Nhĩ Liên khen ngợi từ tận đáy lòng.

Mục Lương khẽ cười một tiếng:

- Tay nghề của Mễ Nặc từ trước đến nay không tệ.

Nghe được lời này, gương mặt xinh đẹp của cô gái tai thỏ đỏ bừng, được Mục Lương tán dương khiến nàng rất là vui vẻ

- Bối Nhĩ Liên các hạ, Thử Bỉ các hạ đã tới chưa?

Mục Lương hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận