Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 3584: Tình Yêu Và Thực Lực

Ánh mắt Bạch Sương lấp lóe, đáp:

- Tốt.

Hầu gái nghe vậy nhanh chóng đi nấu nước nóng, đồng thời chuẩn bị quần áo để thay.

Bạch Sương đứng lên, vừa định thu hồi điện thoại di động ma huyễn đi tắm rửa thì điện thoại trong tay lại phát ra một tiếng vang.

- Ông -

Cô nghi ngờ nhìn về phía điện thoại di động ma huyễn, điểm sáng màu xanh lục đang lóe lên.

- Đây là chuyện thế nào?

Bạch Sương nghi ngờ nhấn vào Lục Quang, giao diện quen thuộc bắn ra, ở cột bạn bè xuất hiện điểm sáng nhỏ màu đỏ mới.

Đôi môi hồng của Bạch Sương khẽ nhếch, thấy được người nhấn thích là Mục Lương, còn để lại một câu bình luận.

- Công chúa điện hạ, nước tắm chuẩn bị xong rồi ạ.

- Ông -

Trên mặt cô xuất hiện nụ cười, nhìn chằm chằm vào ảnh chân dung của Mục Lương hồi lâu, cho đến khi hầu gái lên tiếng trước mới cắt đứt suy nghĩ của cô.

Nguyệt Thấm Lan: Rất đẹp.

Bạch Sương ngước mắt lên, tâm trạng vui vẻ hơn rất nhiều.

Cô nhấn chọn điểm sáng màu đỏ, biểu hiện động thái mới có người nhấn thích.

Hầu gái thận trọng nói.

Khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Sương ửng đỏ, không khỏi mở ra ảnh chụp, cô chụp tỉ mỉ hơn mười phút, có thể không đẹp sao?

Ánh mắt của Bạch Sương lộ ra vẻ kinh ngạc, ngươi nhấn thích đầu tiên là Nguyệt Thấm Lan, phía trên còn có lời nhắn lại của đối phương.

- Rất xinh đẹp, nhìn rất trường thành.

Hầu gái chớp chớp mắt, công chúa điện hạ làm sao vậy?

Điện thoại di động ma huyễn lại chấn động một cái, nhấn thích và bình luận mới xuất hiện.

- Rào rào -

- Ta biết rồi.

Cô thu hồi điện thoại di động ma huyễn, nhanh nhẹn bước vào phòng tắm.

Cô không tiếng động thở dài, đè xuống tâm tư bừa bộn trong lòng, tắm rửa xong rời khỏi phòng tắm.

- Rào rào -

Bạch Sương nghi ngờ hỏi.

Cô nhìn chằm chằm vào cửa phòng tắm, thấp giọng lẩm bẩm:

Bạch Sương phất tay, ngồi xuống để hầu gái hỗ trợ lau tóc, mặc quần áo ngủ.

Bạch Sương nằm trong thau tắm, nước ấm áp bao phủ toàn thân, chỉ để lại phần xương quai xanh trở lên trên mặt nước.

- Tiểu muội, đã ngủ chưa?

Lúc này cửa phòng Thiên Điện lại bị gõ, giọng nói của Mai Đặc vang lên:

- Cộc cộc cộc -

- Mục Lương...

Hầu gái lắc đầu, cung kính đáp:

- Đại vương tử điện hạ chưa nói ạ.

- Ta biết rồi.

Tâm tình của Bạch Sương lại hạ thấp, cằm cũng vùi vào trong nước ấm.

- Đại ca? Hắn tới làm gì?

Hầu gái cung ‌ kính hội báo.

- Công chúa điện hạ, vừa rồi đại vương tử điện hạ ghé qua.

- Nhị ca, ta còn chưa ngủ.

Bạch Sương vội vã đáp lại.

- Cọt kẹt -

Cửa phòng bị đẩy ra, Mai Đặc đi vào trong Thiên Điện.

- Nhị ca, có chuyện gì à?

Bạch Sương vung tay lên, thi triển ma pháp nguyên tố nước, bọt nước trên tóc lập tức biến mất.

Hầu gái thấy thế thì lùi ra phía sau hai bước, đứng ở một góc hẻo lánh.

Mai Đặc thở dài một tiếng, ngồi xuống hỏi:

- Tiểu muội, ngươi vẫn còn thích Mục Lương à?

Trước kia em gái ngây thơ hồn nhiên, mỗi ngày đều mang theo tiếng cười vui vẻ, bây giờ luôn là vẻ mặt mặt ủ mày chau.

- Ta lại không cảm thấy vậy, sau khi ngươi trở về từ vương quốc Huyền Vũ thì đã không còn cười nữa.

Mai Đặc thấp giọng nói:

Bạch Sương nghiêm túc đáp.

- Nhị ca, bây giờ ta rất tốt.

Mai Đặc thở dài lắc đầu.

Bạch Sương chậm rãi mở miệng, chỉ có bản thân tương tư đơn phương mà thôi.

- Nhưng ngươi thích hắn, đúng không?

Mai Đặc hỏi.

Bạch Sương không trả lời, lúc này im lặng là vàng.

Mai Đặc khuyên nhủ với giọng điệu trịnh trọng và nghiêm túc:

- Từ bỏ đi, hắn đã có hai đứa con, đã kết hôn ba lần rồi.

Mặc dù hắn và đại ca Khải Tân Tư không hợp nhau, nhưng đối với em gái nhỏ nhất này vẫn là cưng chiều rất nhiều, điểm này Khải Tân Tư cũng giống như vậy.

Sắc mặt của Bạch Sương hơi trắng bệch, ngước mắt nhìn chăm chú vào nhị ca, vẫn không nói lời nào.

- Ai, ngươi vẫn luôn cố chấp như vậy, từ nhỏ đến lớn đều là vậy.

- Nhị ca, ta và Mục Lương vẫn luôn không có gì với nhau.

- Ta biết, ngươi chưa từng từ bỏ hắn.

Mai Đặc không được đáp lại, tự nói tiếp:

Thiếu nữ nhíu mày đẹp, yên lặng nhìn chăm chú vào nhị ca.

Cô lại nghĩ tới đại ca Khải Tân Tư, chẳng lẽ vừa rồi hắn tìm mình cũng là vì chuyện này?

Bạch Sương há miệng, không ngờ nhị ca lại thẳng thắn như thế.

Bạch Sương bĩu môi, lẩm bẩm:

- Nào có.

- Ngươi có thể đi hỏi cha một chút, mỗi ngày cha đều rất lo lắng cho ngươi.

Mai Đặc trợn trắng mắt với em gái.

- Các ngươi không cần lo lắng, ta rất tốt.

Bạch Sương chậm rãi nói.

Mai Đặc nghĩ tới cái gì đó, nói:

- Nếu như ngươi thật sự thích hắn thì có muốn đi vương quốc Huyền Vũ một thời gian ngắn hay không.

Nghe được lời này, đôi mắt của Bạch Sương chậm rãi trừng lớn, một bộ dáng nghi ngờ lỗ tai của mình có vấn đề.

Giọng điệu của Mai Đặc nghiêm túc nói:

- Ngươi có thể đi học tập ma pháp mới thuận tiện gia tăng thực lực, cũng có thể đi tìm Thấm Di ôn chuyện một chút.

- Học tập ma pháp mới, ý của nhị ca là muốn ta học tập Mục Lương à?

Bạch Sương hỏi.

Mai Đặc gật đầu nói:

- Đương nhiên, hắn là cường giả Đế cấp, nếu có thể học tập ma pháp với hắn thì không thể tốt hơn nữa.

- Nhưng mà chưa chắc hắn sẽ bằng lòng đâu.

Bạch Sương lắc đầu.

- Dù sao thì ngươi cũng phải thử một lần.

Mai Đặc trầm giọng nói.

Hắn muốn em gái trở nên mạnh mẽ hơn, ít nhất phải có thực lực tự vệ, nếu như có thể trở thành cường giả Vương giai thậm chí lợi hại hơn thì cũng có thể mang đến lợi ích cho quốc vương Hải Đinh.

Bạch Sương trầm mặc một lúc, gật đầu nói:

- Ta đã biết.

Mai Đặc đứng lên, vỗ vỗ vai em gái, khuyên nhủ:

- Tình yêu và thực lực, dù sao thì cũng phải nắm chắc một cái.

- Tốt.

Ánh mắt Bạch Sương lấp lóe, đưa mắt nhìn nhị ca rời đi.

Cô im lặng cầm lấy điện thoại di động ma huyễn rồi mở ra Lục Quang, nhìn chân dung của Mục Lương, không biết nên mở miệng như thế nào.

Thành Buôn Bán, thành Tát Luận.

Tầng cao nhất trung tâm Huyền Vũ, đây là nơi ở của đám người Mục Lương.

- Cộc cộc cộc -

Cửa phòng của Mục Lương bị gõ vang.

Trong phòng, Mục Lương đang ôm Ly Nguyệt ngủ rất say, nhưng tiếng đập cửa vừa vang lên, hai người đều đồng thời tỉnh dậy.

Mục Lương liếc nhìn đồng hồ, thở dài nói:

- Mới sáu giờ, ai tới gõ cửa sớm như vậy chứ?

- Ta đi xem thử.

Ly Nguyệt nói xong thì muốn đứng dậy.

- Không cần, ngươi ngủ tiếp đi.

Mục Lương đè cô gái tóc trắng nằm trở lại, đứng dậy xuống giường.

Hắn đã biết người tới gõ cửa là ai, trên mặt mang theo nụ cười khổ.

Ly Nguyệt thấy thế cũng không kiên trì, tối hôm qua bị dằn vặt quá độc ác, cô cần ngủ thêm một lát.

Mục Lương rời khỏi phòng nghỉ, xuyên qua phòng khách đi tới trước cửa, trước khi đối phương gõ cửa lần nữa thì hắn đã kéo cửa phòng ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận