Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1145: Cung Điện Mới



- Chúng ta phải ở trên cây sao?

Mễ Nặc trừng lớn con ngươi xanh nước biển.

Những người khác cũng ngạc nhiên, bọn họ theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên tán cây khổng lồ của Trà Thụ Sinh Mệnh.

- Lần này thực sự phải ở trên trời sao...?

Nguyệt Thấm Lan nhẹ giọng nỉ non.

- Sẽ không ở trên cao như vậy đâu.

Mục Lương buồn cười nói.

Nếu muốn lên tán cây ở, vậy trong phòng phải có thiết bị đốt lửa sưởi ấm nha, nếu không người sẽ lạnh tới mức đông cứng.

- Vậy ở đâu bây giờ?

Nguyệt Phi Nhan khó hiểu hỏi.

- Đợi rồi sẽ biết.

Dường như Mục Lương có phát hiện gì đó, anh lập tức ngẩng đầu lên.

Y nha… Trên tán cây truyền đến thanh âm quen thuộc, một ánh sáng xanh chợt lóe, Tinh Linh Sinh Mệnh xuất hiện trên đỉnh đầu mọi người.

Lúc này, Tiểu Tinh Linh đã lớn bằng một đứa trẻ bốn năm tuổi, sau lưng có bốn đôi bạc mỏng như cánh ve.

- Quao, Linh Nhi lại lớn hơn rồi.

Mễ Nặc kinh ngạc nói.

- Y nha…!

Tiểu Tinh Linh lộ ra vẻ mặt tươi cười, cô nhào vào trong lòng Mục Lương.

- Nặng hơn không ít nha!

Mục Lương khẽ mỉm cười, anh đưa tay ôm lấy Tinh Linh Sinh Mệnh.

- Không có.

Cô bé phồng hai má.

- Con có thể nói chuyện ư?

Mục Lương nhướng mày, anh cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

- Một chút.

Linh Nhi vươn đôi tay nhỏ bé khoa tay múa chân một chút. Cô bé nói trong tiếng thút thít:

- Ta đang học.

- Giống như chỉ biết nói vài từ đơn giản.

Hồ Tiên kiều mỵ nói.

Mục Lương đưa tay chọc chọc khuôn mặt của cô bé, khen ngợi:

- Con rất thông minh, đã học được nhiều chữ như vậy.

- Y nha…

Tinh Linh Sinh Mệnh cười lộ ra hai má lúm đồng tiền, lại thêm một vài chiếc răng xinh xắn trong miệng.

- Đến giúp ta một việc đi.

Mục Lương buông tay ra, để cho Linh Nhi tự bay.

- Y nha…

Tiểu Tinh Linh ngoan ngoãn gật đầu.

Mục Lương bay lên trời, dọc theo thân cây Trà Thụ Sinh Mệnh bay về phía trước, Tinh Linh Sinh Mệnh theo sát bên cạnh anh. Khi bay dọc theo thân cây tới độ cao hai trăm mét, anh và cô bé đều ngừng lại.

Mục Lương nghiêng đầu ra hiệu:

- Linh Nhi, ta phải xây dựng phòng ở trong này, ngươi làm cho Trà Thụ Sinh Mệnh mọc ra khoảng một ngàn nhánh ở vị trí này đi.

- Y nha…Vâng

Tiểu Tinh Linh ngoan ngoãn gật đầu, cô vỗ cánh tới gần thân cây, đôi tay nhỏ bé khẽ vuốt ve thân cây Trà Thụ Sinh Mệnh . Nguyên tố sinh mệnh nồng đậm khuếch tán ra ngoài.

Trên thân cây, ngay ở vị trí của Tinh Linh Sinh Mệnh vừa vuốt ve mọc ra một đống mầm cây. Dưới ánh mắt nhìn chăm chú của Mục Lương, những mầm xanh này điên cuồng lớn lên.

Ngắn ngủn trong vòng mười giây thời gian, chúng đã trưởng thành những nhánh cây thật lớn dài một ngàn năm trăm mét, bề ngang to chứng hai trăm mét.

- Nếu mặt trên bằng phẳng hơn một chút thì tốt.

Mục Lương chỉ vào mặt trên của nhánh cây.

- Y nha… Vâng!

Tinh Linh Sinh Mệnh gật đầu, ý niệm vừa động, mặt trên của nhánh cây đã trở nên bằng phẳng hơn rất nhiều.

- Tốt lắm, rất tuyệt.

Mục Lương vươn tay, nguyên tố sinh mệnh ngưng tụ ra.

- Y nha!

Đôi mắt đẹp của Linh Nhi lấp lánh ánh sáng, cô bé ôm lấy nguyên tố sinh mệnh rồi hút nó vào bụng. Chỉ một thoáng sau, nguyên tố sinh mệnh đã bị cô bé ăn hết.

Tinh Linh Sinh Mệnh ăn no nấc lên một cái, cô đưa tay vỗ cái bụng nhỏ sau đó trở lại bên cạnh Mục Lương.

- Làm cho nơi này lõm vào.

Anh chỉ vào bên dưới thân cây.

- Y nha? Cha muốn làm gì?

Tinh Linh Sinh Mệnh nghiêng đầu, cô bé hỏi xem cần lõm vào khoảng bao nhiêu. Mục Lương nghĩ nghĩ, ôn hòa nói:

- Sâu khoảng ba mươi mét, rộng năm mươi mét đi.

- Y nha! Vâng!

Tiểu Tinh Linh gật đầu, đôi chân bé nhỏ nhẹ nhàng dẫm lên nhánh cây.

Ông… Ánh sáng màu xanh biếc hiện lên, bên ngoài nhánh cây lập tức lõm xuống, chiều sâu vừa vặn ba mươi mét, độ rộng ở trên dưới năm mươi mét.

- Có lẽ là đủ rồi.

Mục Lương vừa lòng gật đầu.

Phần lõm của thân cây mà, anh tính toán dùng để nuôi dưỡng Thuỷ Tinh Ngư, như vậy cho dù bọn họ phải cuộc sống trên cây cũng không lo thiếu nước dùng.

- Ở đoạn nhánh cây bên cạnh, ngươi làm cho nó mọc ra vài nhánh cây nữa đi, sau đó quay chung quanh tạo thành hình dáng một vòng bảo hộ.

Mục Lương lần thứ hai dặn dò.

Linh Nhi hiểu ý, đôi chân nhỏ nhắn của cô bé lại dẫm lên nhánh cây thật lớn.

Một âm thanh sột soạt vang lên, bên cạnh nhánh cây dài ra rất nhiều cành nhỏ, chúng nó liên tiếp cùng một chỗ với nhau, sau đó biến thành vòng bảo hộ thiên nhiên.

Vòng bảo hộ này cao một mét rưỡi, mỗi một cái đều lớn bằng bắp đùi.

- Tốt lắm, chuyện kế tiếp giao cho ta đi.

Mục Lương vươn tay, ngọc lưu ly ngưng tụ ra, sau đó dựa theo bộ dáng Cung điện, một lần nữa lại được xây dựng ở nơi này. Lần này, anh dùng ngọc lưu ly kiến tạo, cho nên trình độ tinh tế của nó hơn Cung điện ở khu Trung Ương rất nhiều.

Trên bức tường Cung điện mới được trạm trổ hình long phượng, trên đỉnh cung điện càng thêm tinh xảo, nhìn giống như một viên bảo thạch, dùng cụm từ tác phẩm nghệ thuật cũng chưa đủ để diễn tả vẻ đẹp của nó.

- Thoạt nhìn có phải rất xa hoa hay không?

Mục Lương nhẹ giọng nói thầm một câu.

Anh nghĩ nghĩ, nếu Cung điện được xây dựng toàn bộ bằng ngọc lưu ly, cũng không quá xa hoa rồi.

Mục Lương tiếp tục xây dựng Cung điện, kết cấu bên trong thiên về phương hướng tiện dụng cho cuộc sống hàng ngày, về sau mọi người sẽ ở lại nơi đây, còn nơi xử lý công việc sẽ ở cung điện ban đầu.

Cung điện mới này cũng chia làm chính điện và thiên điện, chính điện có thể dùng để tiếp đãi khách quý, cử hành hội nghị trọng đại vân vân.

- Về sau chúng ta đều ở nơi này sao?

Tiếng kinh hô vang lên.

Nguyệt Phi Nhan và Hi Bối Kỳ mang theo Hồ Tiên, Nguyệt Thấm Lan cùng bay lên đây, sau đó dừng lại ở nơi bằng phẳng trên nhánh cây.

- Các ngươi đến đây xem, có yêu cầu và đề nghị gì không?

Mục Lương ngừng động tác trên tay, anh quay đầu lại nhìn về phía bốn cô gái.

- Không có, như vậy cũng đã tốt lắm rồi.

Hai tròng mắt Nguyệt Phi Nhan toả sáng.

Cô kích động chạy khắp bên trong Cung điện, cô đã bị những hình ảnh điêu khắc của Mục Lương hấp dẫn, âm thanh sợ hãi kinh ngạc vang lên liên tục.

- Thật đẹp!

Hi Bối Kỳ cũng sợ hãi than không thôi.

- Nếu ở trong căn phòng như vậy, sợ là không muốn rời đi.

Nguyệt Thấm Lan cười trêu chọc nói.

- Vậy ngươi có thể ở bên trong cả đời.

Mục Lương cười sảng khoái.

- Vậy ngươi phải tuyển một thư ký khác đi.

Nguyệt Thấm Lan buồn cười liếc mắt nhìn Mục Lương.

- Khụ khụ...... Ta có thể cải tạo Cục Quản Lý thành cung điện.

Mục Lương ho khan hai tiếng, tỏ vẻ nghiêm túc nói:

- Như vậy ngươi cũng có thể ở lại Cục Quản Lý!

- Ý kiến hay.

Nguyệt Thấm Lan khẽ nhíu mày.

- Ta đùa mà.

Mục Lương không dám tiếp tục đùa giỡn nữa, nếu cô ấy thực sự chuyển qua đó, vậy buổi tối ai sẽ ngủ với anh đây?

- Ta nói thật đó, ngươi mở rộng Cục Quản Lý thêm một chút, sau đó dùng ngọc lưu ly cải tạo đi.

Nguyệt Thấm Lan nghiêm mặt nói:

- Như vậy có thể làm cho người ta sinh ra kính sợ, cũng có lợi cho quản lý thành Huyền Vũ.

- Có thể, chờ sau khi cải tạo xong khu Trung Ương ta sẽ làm, ngày mai là xong.

Mục Lương có chút đăm chiêu gật đầu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận