Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2154: Hồ Tiên Suy Nghĩ Bậy Bạ



Trong thư phòng, Mục Lương đang vuốt ve một cái xẻng với tạo hình đặc biệt trên tay.

- Cọt kẹt ~

Hồ Tiên đẩy cửa đi vào, hai người bốn mắt nhìn nhau, trên mặt đều mang theo ý cười.

Mục Lương buông cái xẻng xuống, ôn hòa nói:

- Trở về rồi à.

- Ừm, ta vừa mới trở về.

Hồ Tiên uốn éo đi tới bên cạnh anh rồi ngồi ở trên đùi hắn một cách tự nhiên, cầm lấy cái xẻng trên mặt bàn, tò mò hỏi:

- Đây là cái gì vậy?

Mục Lương ôn hòa trả lời:

- Xẻng quân dụng, trang bị mới cho Lục Quân.

- Xẻng quân dụng có ích lợi gì?

Hồ Tiên hơi ngả người ra sau, dựa sát vào trong lòng anh, lỗ tai xù lông run vài cái.

Đáy mắt của anh chợt tối xuống, cằm bị lỗ tai của cô gái đuôi hồ ly khiêu khích.

Cô thấy Mục Lương không nói lời nào, hơi ngẩng đầu hỏi:

- Có chuyện gì vậy?

- Ngươi đừng nhúc nhích.

Anh siết chặt vòng tay, không cho cô gái đuôi hồ ly động đậy.

Hồ Tiên hiểu rõ, cười quyến rũ:

- Hì hì, xem ra kiên nhẫn của bệ hạ càng ngày càng kém nha ~

- Đó là do ngươi trêu chọc trước.

Ánh mắt của Mục Lương loé lên.

- Ngươi còn chưa trả lời ta, xẻng quân dụng này có ích lợi gì?

Cô vội vã kéo vấn đề trở lại, nếu không một chút nữa nên vào phòng nghỉ.

- Tác dụng rất nhiều, nó có thể đào đất, chặt cây, dùng làm đao.....

Mục Lương cầm lấy xẻng quân dụng, trình diễn các loại diệu dụng của xẻng quân dụng cho cô gái đuôi hồ ly xem.

Xẻng quân dụng có rất nhiều công dụng, anh đã cải tạo và nâng cấp thêm, nó được chế tạo bằng Thép Tím, có thể gấp lại để thuận tiện mang theo, còn có đủ loại công năng như xúc, cuốc, cạy, cưa, đao, v.v...

Xẻng quân dụng bằng Thép Tím vừa nhẹ vừa đủ độ cứng rắn, có thể giúp nó thực hiện đủ loại công năng mà không sợ hư hại nặng.

Hồ Tiên kinh ngạc nói:

- Nghe ngươi nói như vậy, xẻng quân dụng này còn rất khá, chỉ hơi nhỏ một chút.

- Ừm, đây chỉ là xẻng quân dụng đời thứ nhất thôi, ta còn phải cải tiến thêm.

Mục Lương ôn hòa đáp.

Xẻng quân dụng có rất nhiều ưu điểm, thích hợp cho binh lính bình thường sử dụng, sau đó anh sẽ thay đổi xẻng quân dụng thành linh khí, như vậy thì thành viên của Bộ Đội Đặc Chủng U Linh có thể sử dụng rồi.

Hồ Tiên nắm cằm của anh, khen ngợi:

- Ừm, ngươi thật là thiên tài.

Ánh mắt của Mục Lương lấp lóe, ngửi được mùi thơm ngát trên người cô gái đuôi hồ ly, nói với giọng nói khàn khàn:

- Hiện tại lá gan của ngươi rất lớn.

- Hì hì, ta đang nói chính sự với ngươi nha.

Cô cười quyến rũ.

- Chuyện gì?

Mục Lương ôn hòa hỏi.

- Có người muốn mua xe hơi.

Hồ Tiên xoay người, mặt đối mặt với anh, hai tay vòng qua rồi ôm chặt cổ của anh.

- Ai?

Mục Lương hơi nhướng mày, vươn tay ôm chặt vòng eo của cô.

Hồ Tiên thổ khí như lan nói:

- Tề Nhĩ Nạp và Ước Mỗ.

- Ngươi đáp ứng rồi à?

Anh ôn hòa mở miệng.

- Không có, ngươi chưa đồng ý thì làm sao ta dám gật đầu đáp ứng chứ?!

Hồ Tiên cười tươi như hoa nói.

Mục Lương bình thản trả lời:

- Có thể bán xe hơi nhưng không phải hiện tại, để cho bọn hắn chờ thêm nửa năm nữa đi.

- Ừm, ra giá bao nhiêu thì thích hợp?

Hồ Tiên chớp chớp tròng mắt màu đỏ rực.

Mục Lương suy nghĩ một chút, nói:

- Ba triệu một chiếc.

Cô tính toán một chút, ưu nhã nói:

- Ba triệu cũng chính là sáu viên tinh thạch ma thú cấp 8.

- Ừm, vật hiếm thì quý, không thể bán quá rẻ.

Mục Lương mỉm cười nói.

Anh tính toán trang bị thiết bị tự hủy ở trong động cơ xe hơi, nếu có người cố tình dỡ bỏ các bộ phận thì xe hơi sẽ tự hủy, tránh tiết lộ kỹ thuật chế tạo xe hơi ra bên ngoài.

- Ừm, như thế cũng tốt.

Hồ Tiên chậm rãi gật đầu.

Anh cúi đầu, trầm giọng hỏi:

- Ngươi còn có chuyện khác sao?

Lỗ tai nhọn của cô giật giật, cười quyến rũ nói:

- Ta không có chuyện gì, nhưng Thấm Lan tìm ngươi có việc nha.

- Cộc cộc cộc ~

Ngay sau đó, cửa thư phòng bị gõ vang.

Giọng nói Nguyệt Thấm Lan truyền tới từ bên ngoài:

- Mục Lương, ta vào được không?

-... Vào đi.

Khóe mắt của Mục Lương co giật một cái, cô gái đuôi hồ ly đã nhanh chóng tránh sang một bên.

- Cọt kẹt ~

Nguyệt Thấm Lan đẩy cửa bước vào, hai tay ôm một xấp giấy dày.

Đôi mắt đẹp của cô sáng lên, nói:

- Hồ Tiên cũng ở đây à, thật là đúng lúc, ngươi cũng hỗ trợ sàng chọn kịch bản mới đi.

- Lại có kịch bản mới rồi sao?

Hồ Tiên nhấc mắt lên hỏi.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã trả lời:

- Ừm, cứ cách nửa tháng ta sẽ mang về một lần, lúc này có một trăm ba mươi lăm bản, hy vọng chất lượng lần này có thể cao hơn một chút.

Mục Lương ôn hòa nói:

- Ngươi đừng nên ôm hy vọng quá lớn, như vậy sẽ không quá thất vọng.

Nguyệt Thấm Lan trợn trắng mắt với anh, dịu dàng đáp:

- Ta vẫn hi vọng có thêm vài người giống như Nặc Mạn.

Hiện tại, ở vương quốc Huyền Vũ, ngoại trừ Mục Lương thì chỉ có một mình Nặc Mạn là biết viết kịch bản.

- Nhân tài là khả ngộ bất khả cầu (nó có ý nghĩa như câu “Có duyên dù ngàn dặm vẫn gặp mặt, không duyên dù ngay trước mặt vẫn xa cách.”)

Mục Lương chợt thốt ra một câu văn vẻ.

Nguyệt Thấm Lan giận trách:

- Ngươi đừng nói những lời kỳ kỳ quái quái nữa, nếu không bận rộn thì giúp ta sàng chọn kịch bản đi.

- Ừ, được thôi.

Mục Lương hơi chuyển động suy nghĩ, biến ra Ba Đầu Sáu Tay, như vậy một lần có thể xem ba quyển kịch bản cùng lúc.

Hồ Tiên nhìn ba cái đầu của anh rồi lại quay đầu nhìn Nguyệt Thấm Lan, trong đầu có chút ý tưởng kỳ kỳ quái quái.

Khuôn mặt xinh đẹp của cô đỏ bừng, vội vã ép buộc bản thân dời lực chú ý xuống kịch bản trong tay.

Mục Lương ngạc nhiên hỏi:

- Sao mặt ngươi đỏ thế?

- Không có gì...

Hồ Tiên nghiêm túc trả lời, nhìn ba cái đầu của anh, suy nghĩ bậy bạ trong đầu càng ngày càng nhiều.

Nguyệt Thấm Lan lấy cuốn kịch bản khỏi tay cô gái đuôi hồ ly rồi đọc thoáng qua, nghi ngờ hỏi:

- Đây chỉ là kịch bản phế bình thường thôi, sao ngươi xem còn có thể mặt đỏ vậy?

- Đại khái là trời quá nóng, ta đi ra ngoài hít thở không khí một chút.

Hồ Tiên đứng lên, rời đi thư phòng trong ánh mắt nghi ngờ của hai người còn lại.

Ba cái đầu Mục Lương đồng thời mở miệng:

- Cô ấy bị làm sao vậy?

Nguyệt Thấm Lan nhún vai, buông tay nói:

- Ngươi không biết thì ta lại càng không biết.

- Được rồi.

Ánh mắt của anh lưu chuyển, quyết định tối nay hỏi lại cô gái đuôi hồ ly.

Hai người tiếp tục sàng chọn kịch bản, trên thực tế, người biết viết kịch bản hiếm hoi như lông phượng sừng lân, hai người đọc hết toàn bộ rồi nhưng vẫn không thể chọn được một cuốn kịch bản có thể sử dụng.

……….

Trên biển khơi bao la, một con thuyền nhỏ làm bằng lưu ly đón gió đi tới.

Mộc Phân Thân đứng ở đầu thuyền, khống chế thuyền lưu ly nhanh chóng đi tới.

- Ọe ~~~

Lạc Bố Lạc Nhi ghé vào cạnh thuyền, nôn thốc nôn tháo toàn bộ chỗ thức ăn lúc trưa.

- Ta khó chịu chết mất.

Cô dùng mu bàn tay lau miệng, ngước mắt ủy khuất nhìn về phía Phân Thân của Mục Lương.

Chương 2155 Về Đến Thành Huyền Vũ!

- Ngươi chỉ bị say tàu mà thôi, bởi vì cơ thể quá yếu.

Mộc Phân Thân nói mà không quay đầu lại.

Lạc Bố Lạc Nhi phồng má nói:

- Hừ, ngươi đừng nói ta yếu nữa, đây không phải là chuyện ta mong muốn nha!

Cô rời đi thành Á Thanh đã được sáu ngày, trong sáu ngày này, cô đã trải qua vài chục lần Nhảy Vọt Ám Ảnh, mười mấy tiếng bay với tốc độ cao.

Hiện tại, cô lại phải ngồi thuyền, theo như lời của Mộc Phân Thân thì đi thuyền vừa có thể nghỉ ngơi vừa có thể tiếp tục lên đường, tiết kiệm thời gian rất nhiều.

Chỉ là cô gái tóc cà phê không ngờ mình lại bị say tàu.

Hắn nhàn nhạt nói:

- Có thể rèn luyện cơ thể, đề cao sức miễn dịch.

- Làm thế nào để rèn luyện chứ?

Lạc Bố Lạc Nhi che miệng không muốn nôn, lời nói trở nên mơ hồ không rõ.

Mộc Phân Thân bình tĩnh trả lời:

- Có rất nhiều loại phương pháp, nhưng tất cả đều rất vất vả và khổ cực, nếu như ngươi muốn đề cao tố chất cơ thể thì ta có thể nhờ người khác huấn luyện cho ngươi.

Tiểu hầu gái ở cung điện đều phải huấn luyện mỗi ngày, mang thêm Lạc Bố Lạc Nhi cũng sẽ không vướng bận.

- Tốt thôi… ọe!

Lạc Bố Lạc Nhi nức nở một tiếng, lại nằm sõng soài ở cạnh thuyền rồi nôn liên tục.

-...

Hắn thở dài, giơ tay lên ngưng tụ một đoàn nguyên tố sinh mệnh vỗ vào trong cơ thể cô gái tóc cà phê, giúp cô cảm thấy dễ chịu một ít.

- Khá hơn rồi, cảm ơn ngươi.

Lạc Bố Lạc Nhi thở phào nhẹ nhõm, cảm kích nhìn về phía hắn.

Cô dựa vào vòng bảo hộ của thuyền nhỏ, ôm đầu gối hỏi:

- Mục Lương, ở vương quốc Huyền Vũ ngươi có địa vị cao lắm sao?

- Ừm.

Mộc Phân Thân lên tiếng đáp.

- Vậy ngươi làm gì thế?

Lạc Bố Lạc Nhi tò mò hỏi.

Hắn liếc nhìn thiếu nữ một cái, bình thản nói:

- Ngươi đoán đi.

Lạc Bố Lạc Nhi quay đầu, suy nghĩ một chút rồi nói:

- Dựa vào thực lực của ngươi, chắc phải là Kỵ Sĩ Hộ Quốc?

-...

Hắn quay đầu lại, không nói gì.

- Không đúng sao? Hay ta đoán đúng rồi?

Lạc Bố Lạc Nhi truy hỏi.

- Câm miệng.

Phân Thân của Mục Lương giơ tay lên, thuyền nhỏ lưu ly rời khỏi mặt nước, bay về phía trước với tốc độ nhanh hơn.

- Lại bay nữa rồi.

Lạc Bố Lạc Nhi rụt cổ lại, đến bây giờ nàng mới biết mình còn sợ độ cao.

- Vù vù vù ~~~

Thuyền nhỏ bay năm giờ mới đáp xuống mặt nước lần nữa, có điều tốc độ không giảm xuống.

Lạc Bố Lạc Nhi thở phào một hơi, nhỏ giọng hỏi:

- Mục Lương, còn chưa tới vương quốc Huyền Vũ sao?

- Trước khi trời tối sẽ tới nơi.

Mộc Phân Thân Mục Lương bình tĩnh đáp.

- Vậy được rồi.

Lạc Bố Lạc Nhi mím môi một cái.

Mộc Phân Thân vung tay lên, nguyên tố nước trong không khí hội tụ lại rồi hóa thành một quả cầu nước lơ lửng trước mặt cô gái tóc cà phê.

- Cảm ơn.

Đôi mắt đẹp của Lạc Bố Lạc Nhi sáng lên, lập tức há miệng hút nước ừng ực.

Phân Thân của Mục Lương liếc nhìn cô một cái:

- Nếu khát hay đói bụng thì cứ việc nói thẳng.

- Ừ, ta biết rồi, ợ ~~~

Lạc Bố Lạc Nhi ợ một cái rõ to.

-...

Mộc Phân Thân quyết định quay đầu sang chỗ khác, mắt không thấy tâm không phiền.

Lạc Bố Lạc Nhi le lưỡi cười hì hì, mái tóc màu cà phê bị gió thổi rối tung, tràn đầy hơi thở thanh xuân.

Nhưng chẳng mấy chốc thì cô không cười nổi nữa, trong nửa giờ tiếp theo, thiếu nữ kẹp chặt hai chân, cắn môi ẩn nhẫn cái gì đó.

Hắn cảm thấy nghi ngờ, tại sao thiếu nữ ồn ào đột nhiên an tĩnh lâu như vậy?

Hắn quay đầu hỏi:

- Ngươi có chuyện gì vậy?

Khuôn mặt xinh đẹp của Lạc Bố Lạc Nhi ửng hồng, nhỏ giọng xoắn xuýt nói:

- Mục Lương, ta muốn.....?

- Cái gì cơ?

Mộc Phân Thân cau mày lại.

- Chính là ba việc gấp...

Khuôn mặt Lạc Bố Lạc Nhi đỏ bừng, đôi mắt mở to.

- À….

Hắn hơi chuyển động suy nghĩ, dùng lưu ly làm một cái bồn cầu trên thuyền rồi lại xây một gian phòng nhỏ.

Lạc Bố Lạc Nhi thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy đi vào trong phòng nhỏ, nhìn bồn cầu nghiên cứu một hồi lâu mới hiểu được cách sử dụng.

Hắn điều khiển tốc độ thuyền chậm lại, chờ cô gái tóc cà phê đầy mặt sảng khoái ra ngoài thì mới tăng tốc lần nữa.

Lạc Bố Lạc Nhi đột nhiên hỏi:

- Mục Lương, chúng ta ở trên thuyền sáu ngày rồi, ngươi không cần thải ra sao?

Cô và Phân Thân của Mục Lương đồng hành sáu ngày, nhưng chưa từng thấy hắn đi vệ sinh.

Hắn hết chỗ nói rồi, mới vừa rồi cô còn hàm súc tỏ vẻ muốn đi vệ sinh, tại sao hiện tại lại nói năng thô tục như vậy chứ?

- Ta không cần.

Hắn nói với vẻ mặt không chút thay đổi.

Hắn là Mộc Phân Thân, có thể không ăn không uống, tự nhiên là không cần đi vệ sinh.

- Thật là kỳ quái.

Trong mắt của Lạc Bố Lạc Nhi lộ ra biểu cảm ngạc nhiên.

Mộc Phân Thân đột nhiên hỏi:

- Bây giờ, ngươi không thấy khó chịu sao?

- Đúng rồi, ta không cảm thấy khó chịu nữa.

Lạc Bố Lạc Nhi ngây thơ đáp.

- Ừ!

Mộc Phân Thân Mục Lương gật đầu một cái.

- Ừ cái gì?

Lạc Bố Lạc Nhi nghi ngờ quay đầu.

- Ào ào ào~

Thuyền nhỏ lập tức bay lên rồi tăng tốc gấp tám lần, điều này khiến cô gái tóc cà phê lập tức im thin thít, nếu không sẽ bị gió rót đầy miệng.

Thời gian trôi qua, ánh nắng đã yếu bớt, chỉ còn nửa tiếng nữa là trời sập tối.

Tốc độ bay của thuyền nhỏ dần dần chậm lại, cho tới khi một bức tường sương mù chọc trời xuất hiện trong tầm mắt Lạc Bố Lạc Nhi, không trung còn có sấm sét dày đặc.

- Nơi đó chính là… Kênh Sương Mù?

Đôi môi hồng của Lạc Bố Lạc Nhi mở lớn.

- Ừm.

Mộc Phân Thân bình tĩnh gật đầu.

Thuyền nhỏ lái vào cánh cổng lưu ly khổng lồ, sấm sét như mưa rơi xuống, bổ vào cửa phát ra từng tiếng nổ vang.

Lạc Bố Lạc Nhi co đầu rụt cổ, màng tai hơi đau nhói.

Thuyền nhỏ băng qua cổng lưu ly, chính thức tiến vào bên trong.

- Oa ~~~

Cô gái tóc cà phê kinh ngạc thán phục, nàng nhìn thấy bến tàu và Hải Quan của vương quốc Huyền Vũ ở đằng trước.

- Nơi đó chính là vương quốc Huyền Vũ sao?

Lạc Bố Lạc Nhi vui vẻ hỏi.

- Ừm.

Hắn vung tay lên, mang theo thiếu nữ thi triển Nhảy Vọt Ám Ảnh, hai người tiến vào Thành Buôn Bán Sơn Hải.

Bên tai Lạc Bố Lạc Nhi chợt xuất hiện tiếng nói chuyện huyên náo khiến cô bị dọa nhảy dựng, khi mở mắt ra thì trước mặt là Phố Buôn Bán đông đúc và náo nhiệt, cô nhìn đường phố sạch sẽ gọn gàng, nhất thời sững sờ.

- Chúng ta trở về khu Trung Ương trước.

Mộc Phân Thân bảo nhanh.

Lạc Bố Lạc Nhi quay đầu hỏi:

- Khu vực Trung Ương là nơi nào?

- Chỗ ở của ta.

Mộc Phân Thân vươn tay nhìn cô gái tóc cà phê.

Thiếu nữ nắm lấy ống tay áo của hắn, sẵn sàng Nhảy Vọt Ám Ảnh lần nữa, ai biết giây kế tiếp lại thấy hai chân mình bay lên khỏi mặt đất, lơ lửng trên không trung và tiến về phía trước với tốc độ chậm rãi.

- A.

Lạc Bố Lạc Nhi kinh dị thốt lên một tiếng.

Hắn không để ý đến nàng, tập trung bay về phía Trung Ương.

- Oa ~~~

Lạc Bố Lạc Nhi nhìn xuống phong cảnh ở trên lưng rùa, đôi mắt đẹp sáng ngời, không ngừng kinh ngạc thốt lên, cảm thán nói:

- Vương quốc Huyền Vũ thật xinh đẹp, còn tốt hơn thành Á Thanh gấp mấy chục lần.

- Ừm.

Mộc Phân Thân đáp ngắn gọn.

- Oa, đó là nơi nào thế?

Lạc Bố Lạc Nhi chỉ một chỗ dưới mặt đất.

Hắn nhìn lại, bình thản đáp:

- Vệ Thành Số Một.

- Thật là đẹp.

Lạc Bố Lạc Nhi nhẹ giọng lẩm bẩm.

Bạn cần đăng nhập để bình luận