Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1139: Thịt Hung Thú Biển Cấp Cao Có Thể Tăng Lên Thực Lực



Phanh!!

Hàn băng nổ tung, đầu của Hung Thú Biển cấp 9 lõm xuống, đại não đã biến thành một đống kem tươi, chết không thể lại chết hơn nữa.

Phía sau lưng của nó, nước biển tạo thành từng vòng gợn sóng khuếch tán ra xa.

- Một quyền là giải quyết rồi??

Đôi mắt Mễ Nặc trợn tròn, lần này cô đã bị doạ giật mình.

Trong nhận thức của cô thì Mục Lương rất mạnh, thế nhưng cô không ngờ anh ấy đã đạt tới trình độ chỉ cần một quyền là giải quyết Hung Thú Biển cấp 9.

Cảnh tượng trước mắt khiến cô đột nhiên cảm thấy thủy triều Hư Quỷ kéo đến hình như cũng không quá đáng sợ như cô từng nghĩ.

Mục Lương thu tay lại, đào ra tinh thạch hung thú của Hung Thú Biển cấp 9.

Anh ra lệnh:

- Hệ thống, chuyển hóa tinh thạch hung thú thành điểm tiến hóa!

- Keng! Chuyển hóa thành công.

Âm thanh nhắc nhở của hệ thống lại vang lên lần nữa.

Mục Lương lại mở ra giao diện thuộc tính bốn chiều, lực chú ý rơi vào cột điểm tiến hóa.

Điểm thuần dưỡng: 3472.

Điểm tiến hóa: 7,200,468,722.

- Rất tốt, thêm ba con Hung Thú Biển cấp 9 nữa là được rồi.

Khóe miệng của Mục Lương giương lên, tâm trạng vui vẻ.

Anh không có thu hồi thi thể của Hung Thú Biển cấp 9 vào không gian, mà dùng nó để hấp dẫn thêm nhiều Hung Thú Biển tới gần.

Thời gian chậm rãi trôi qua.

Trên mặt biển, bầu trời đã tối sầm.

- Không có sao?

Mục Lương thở dài.

Từ sau khi đánh giết Hung Thú Biển cấp 9 đến bây giờ, đã ba tiếng trôi qua, trong thời gian này không còn Hung Thú Biển nào xuất hiện.

- Mục Lương, nếu không thì ngày mai chúng ta lại tiếp tục đi?

Hồ Tiên dịu dàng đề nghị.

- Ừ, được rồi.

Mục Lương lên tiếng.

Anh thu lại thi thể của Hung Thú Biển cấp 9, khống chế dòng nước nâng thuyền nhỏ nổi lên trên mặt biển.

Ùng ục ùng ục~~~

Không lâu sau đó, thuyền nhỏ nổi lên mặt nước, lưu ly trên đỉnh chóp tách ra, mang theo không khí mới mẻ và mằn mặn của biển cả tràn vào trong thuyền.

Mục Lương bay lên mặt biển, giơ tay khống chế thuyền nhỏ lơ lửng trên không trung.

- Mục Lương, tối nay chúng ta sẽ ngủ ở trên thuyền nhỏ sao?

Mễ Nặc ngoan ngoãn hỏi.

- Dĩ nhiên là không phải rồi, ta sẽ xây một căn phòng cho ba người chúng ta.

Mục Lương bình tĩnh cười nói.

Anh đưa tay ra, mây mù màu đen liên tục xuất hiện, chẳng mấy chốc đã tạo thành một bãi đáp dày nửa mét, dài rộng hai mươi mét.

Anh lại dùng lưu ly xây một gian phòng nhỏ trên bãi đáp mây mù, đủ rộng cho ba người vào ở.

……

- Nhìn có vẻ rất thoải mái.

Đôi mắt đẹp của Mễ Nặc tỏa sáng, cô nhìn căn phòng nhỏ lưu ly trên mây, không nhịn được khen ngợi một tiếng.

- Phòng ở đơn giản, mọi người tạm chấp nhận ở một đêm đi.

Mục Lương ôn hòa nói.

Anh vung tay lên, thuyền nhỏ lưu ly bay lên rồi đáp xuống bãi đáp mây mù.

Hồ Tiên và cô gái tai thỏ bước ra thuyền nhỏ, đi theo anh bước vào phòng nhỏ lưu ly.

Trong phòng có ba chiếc giường lớn làm bằng lưu ly đặt song song nhau.

- A? Vì sao lại có ba chiếc giường?

Hồ Tiên chớp chớp đôi mắt đỏ rực, nghi ngờ nhìn về phía Mục Lương.

Chẳng lẽ Mục Lương không muốn ngủ cùng cô sao?

- Chúng ta có ba người nha, đương nhiên là phải có ba chiếc giường rồi, chẳng lẽ không đúng sao?

Mễ Nặc có chút hoang mang, khó hiểu nhìn về phía cô gái đuôi hồ ly.

Mục Lương khoanh hai tay trước người, trên mặt lộ ra nụ cười như có như không mà nhìn chằm chằm cô gái đuôi hồ ly.

Đôi tai hồ ly của Hồ Tiên run lên, cô trợn trắng mắt, qua loa lấy lệ nói với Mễ Nặc:

- Ngươi nói đúng, là ta tính nhầm rồi.

- Nhưng giường lưu ly này chắc sẽ không thoải mái bằng nằm ở trên mây.

Mễ Nặc nhỏ giọng thì thầm.

Cô nằm xuống, nửa người chìm vào trong mây mù, lăn lộn như một đứa bé.

- Vậy chúng ta không ngủ giường lớn.

Mục Lương nói xong lại vung tay lên, ba chiếc giường lưu ly lớn lập tức biến mất không thấy gì nữa.

Hồ Tiên cũng ngồi xuống, hai tay chống sau lưng, đôi mắt đẹp nhìn ra mặt biển ngoài cửa.

Ào ào ~~~

Bên ngoài phòng nhỏ lưu ly có hai con Bọ Cánh Cứng Đèn Lồng đang tỏa sáng, chiếu sáng một bộ phận mặt biển.

- Mục Lương, chị Hồ Tiên, các ngươi có đói bụng không?

Mễ Nặc thanh thúy hỏi.

- Ta không đói.

Mục Lương dịu dàng đáp.

Hồ Tiên quay đầu, quyến rũ nói:

- Ta có một chút đói bụng.

- Vậy để ta nấu gì đó cho mọi người cùng ăn!

Mễ Nặc nghe vậy ngồi dậy rồi nhìn về phía Mục Lương.

Anh hiểu ý, bàn tay lật một cái, lấy ra mấy rương lưu ly từ trong không gian tùy thân, trong rương chứa đủ loại gia vị và hương liệu.

- Ngươi muốn nấu món gì nào?

Anh hỏi rõ ràng.

- Cái gì cũng được nha.

Mễ Nặc ngọt ngào cười nói.

- Vậy thì thử thịt Hung Thú Biển mới săn được hôm nay đi.

Mục Lương mỉm cười rồi lấy ra mấy khối thịt lớn cắt từ Hung Thú Biển cấp 8 và cấp 9.

Những thứ này đối với người thực lực yếu mà nói chính là thuốc đại bổ.

Mễ Nặc nhếch môi hồng, nhìn tảng thịt lớn trong tay, nghi ngờ hỏi:

- Mục Lương, mấy loại thịt này thật sự có thể ăn được sao?

- Chắc có thể, ngươi đun sôi nấu chín trước đi, ta nếm thử thì sẽ biết.

Mục Lương cũng không xác định, suy nghĩ lần sau đi ra ngoài nên mang Vưu Phi Nhi theo.

- Vâng, để ta làm thử.

Mễ Nặc bĩu môi, bắt đầu xử lý thịt Hung Thú Biển một cách thuần thục.

Cô không ngẩng đầu lên mà nói:

- Mục Lương, lấy cho ta một ít nước.

- Được.

Mục Lương thuận miệng lên tiếng.

Anh giơ tay ngưng tụ một dòng nước, giúp cô gái tai thỏ rửa sạch thịt Hung Thú Biển.

- Nhóm lửa.

Mễ Nặc lại nói.

- Đưa cho ta mấy cái đĩa lưu ly.

- Mục Lương.....

-.....

Anh dở khóc dở cười, cô gái tai thỏ đang coi anh là phòng bếp di động sao?

Hơn nửa giờ sau, Mễ Nặc nấu một nồi canh thịt và một đĩa râu dài xào cay.

Râu dài xào cay được chế biến từ xúc tu của Hung Thú Biển cấp 9, sau khi bóc đi vỏ ngoài màu đen thì lộ ra phần thịt trắng nõn bên trong.

- Mau nếm thử.

Mễ Nặc thúc giục Mục Lương với ánh mắt tràn đầy mong đợi.

Được, để ta nếm thử.

Anh cầm đũa lên, gắp một cây râu dài cho vào trong miệng.

Anh nhai một lúc, râu dài rất giòn, cảm giác rất giống cá mực ở Địa Cầu, hương vị hơi cay, không hề có tí mùi tanh nào.

- Cái này không có độc, hương vị cũng không tệ lắm.

Mục Lương đưa ra lời bình.

- Vậy ngươi nếm thử món canh đi.

Mễ Nặc hỗ trợ múc canh vào chén lưu ly rồi đưa cho Mục Lương.

Anh bưng chén nhìn nước canh màu trắng sữa nóng hôi hổi, hắn ngửi được một mùi hương thoang thoảng.

- Súp này có một mùi hương khá là kì lạ.

Anh cảm thấy kinh ngạc, thử nếm một muỗng canh nóng, nước canh nóng trượt xuống cổ họng, cơ thể lập tức trở nên ấm áp.

- Thú vị đấy.

Đôi mắt màu đen của Mục Lương sáng lên, phát giác được cơ thể có chút biến hóa.

Món súp này có hiệu quả trợ giúp tăng cao thực lực, mặc dù tác dụng của nó đối với anh cực kỳ bé nhỏ, nhưng đối với người có thực lực cấp thấp mà nói thì có thể tính là thực bổ.

- Như thế nào? Có độc không? Hương vị có được không?

Mễ Nặc chớp chớp đôi mắt màu lam.

- Món này cũng không có độc, hơn nữa còn có chỗ tốt đối với cơ thể, nó có thể tăng cao thực lực.

Mục Lương ôn hòa nói.

- Có thể tăng cao thực lực?

Nghe được lời này, đôi mắt đẹp của Mễ Nặc và Hồ Tiên lập tức sáng lấp lánh.

Cô gái tai thỏ không nói nhiều, lập tức cầm hai cái chén không tới rồi múc cho mình và cô gái đuôi hồ ly mỗi người một chén canh nóng hổi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận