Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1868: Tung Tích Tổ Phụ Của Hi Bối Kỳ (2)



Mục Lương thở dài, vẫy vẫy tay nói:

- Thôi vậy, liên hệ với Sơn Hải Quan, nói Lạp Nhã đến khu Trung Ương một chuyến.

Anh nhìn thấy dáng vẻ không yên của cô gái Ma Cà Rồng, nếu như để cho cô ấy lui xuống dưới, không chừng lại thức trắng đêm, còn không bằng để cho cô ấy mau chóng biết rõ tung tích của tổ phụ cô ấy.

- Được.

Hai tròng mắt của Hi Bối Kỳ sáng lên, vội vàng rời khỏi phòng sách, đi tìm tiểu hầu gái để liên hệ với Sơn Hải Quan.

- Hy vọng sẽ sớm có tin tức tốt.

Ngón tay của Mục Lương gõ lên trên mặt bàn.

………..

Hi Bối Kỳ đứng ở trên nhánh cây thấp của Trà Thụ Sinh Mệnh, trông về Sơn Hải Quan phía xa, cau mày lẩm bẩm:

- Tại sao Lạp Nhã vẫn chưa tới?

Thiếu nữ Ma Cà Rồng đã để tiểu hầu gái liên hệ với Sơn Hải Quan, đến bây giờ mới qua mười phút, cô đã khẩn trương không đợi được. Bọn cô chờ qua nửa giờ nữa, mới nhìn thấy điểm đen xuất hiện xa xa, đang bay nhanh tới khu Trung Ương.

- Tới rồi!

Con mắt màu vàng óng của Hi Bối Kỳ sáng lên.

Cô thả người nhảy xuống, hai mắt biến thành màu đỏ, răng mèo cũng dài ra một cm, phía sau hiện lên cánh dơi, vỗ cánh bay về phía cổng Trung Ương.

Ong thợ vừa dừng trước đại môn khu trung ương, Lạp Nhã còn chưa nhảy xuống ong thợ, đã thấy Hi Bối Kỳ tìm tới.

- Ngươi tới quá muộn.

Hi Bối Kỳ cau mày nói.

Lạp Nhã nhíu mày, lạnh lùng nói:

- Xin lỗi, có việc làm lỡ thì giờ.

- Vậy đi nhanh lên, đi với ta gặp thành chủ đại nhân.

Hi Bối Kỳ thúc giục.

- Được.

Lạp Nhã lên tiếng, theo thiếu nữ Ma Cà Rồng vào bên trong, đi thẳng đến cung điện. Hai người vào trong thư phòng, Mục Lương để chén trà trong tay xuống, ra hiệu hai người ngồi xuống.

Hi Bối Kỳ vội vàng nói:

- Đại nhân, phải làm sao mới có thể tìm được tổ phụ của ta?

Mục Lương ngước mắt nói:

- Lạp Nhã, ngươi nói cho nàng biết.

Lạp Nhã nghiêm túc nói:

- Ta sẽ bói toán, cần máu các hạ để vẽ ma pháp trận.

- Không thành vấn đề, một chén đủ không?

Hi Bối Kỳ giơ tay lên, lấy ra một đoản đao cùng một cái bát lưu ly trong ma cụ không gian.

- Không cần nhiều như vậy.

Lạp Nhãvội vàng nói.

- Vậy cần bao nhiêu?

Hi Bối Kỳ thể hiện ý ngươi muốn bao nhiêu ta cho bấy nhiêu.

Lạp Nhã nhẹ giọng nói:

- Nửa bát là đủ rồi.

- Được.

Hi Bối Kỳ dùng dao nhỏ rạch nơi cổ tay một cái, mày cũng không nhăn chút nào, ung dung cắt mạch máu.

Tí tách ~~~

Máu đỏ tươi chảy vào bát lưu ly, chỉ chốc lát sau đã đầy nửa chén nhỏ.

- Đủ rồi.

Lạp Nhã vội vàng nói.

Mục Lương nghe vậy vung tay lên, một luồng nguyên tố Sinh Mệnh rơi trên người Hi Bối Kỳ, vết thương ngừng chảy máu trong chốt lát, không lưu lại chút dấu vết nào.

Lạp Nhã nhịn không được nhìn thêm mấy lần, nguyên tố Sinh Mệnh tốt thật.

- Nhanh bắt đầu đi.

Hi Bối Kỳ nhịn không được lên tiếng thúc giục lần nữa.

- Được.

Lạp Nhã biết thiếu nữ Ma Cà Rồng rất gấp, cũng không chậm trễ thời gian nữa, nhận bát lưu ly, bắt đầu vẽ ma pháp trận trên mặt đất.

Bút lông chế thành từ lông thú, dính máu đỏ tươi, vẽ từng đường hoa văn trên mặt đất.

Mục Lương quan sát, phát hiện mỗi một lần Lạp Nhã đặt bút đều rót Ma Lực với lực lượng linh hồn vào máu tươi, trong miệng còn ở lẩm bẩm cái gì đó.

Hi Bối Kỳ cắn môi dưới yên tĩnh nhìn, máu trong bát càng ngày càng ít, chẳng mấy chốc đã thấy đáy. Cô thấy thế muốn tiếp tục quơ đao lấy máu, lại bị Mục Lương ngăn lại.

Không chờ cô lên tiếng hỏi, Lạp Nhã đã để cây viết trong tay xuống, lấy ra mấy viên tinh thạch ma thú có vẽ ma pháp trận, dựa theo vị trí cố định, đặt lên ma pháp trận vừa dùng máu để vẽ.

Hi Bối Kỳ thấy thế mới cất đao đi, hiểu rằng đã dùng đủ máu.

Lạp Nhã bày tinh thạch ma thú xong, nhắm mắt ngồi xếp bằng, trong miệng tiếp tục lẩm bẩm cái gì đó.

Ông ~~~

Một lát sau, thư phòng nổi lên một trận gió xoáy, vây quanh Lạp Nhã.

Hi Bối Kỳ không dám thở lớn, khẩn trương chăm chú nhìn vào.

Thời gian chậm rãi trôi qua, gió càng lúc càng lớn, giá sách sau lưng Mục Lương bắt đầu run run. Anh thấy thế giơ tay lên, thư phòng trở nên an tĩnh lại, đồ đạc không run run nữa.

Qua nửa giờ, Lạp Nhã mở mạnh hai mắt, miệng phun ra búng máu tươi lớn, bao phủ ma pháp trận trước mặt.

- Khụ khụ...

Thân thể cô run rẩy, đưa tay đè trên mặt đất, mới không gục xuống.

- Không sao chứ?

Mục Lương đứng lên, vòng qua bàn làm việc chạy đến trước mặt Lạp Nhã, giơ tay ngưng tụ ra nguyên tố Sinh Mệnh bao quanh người cô ấy.

- Vẫn tốt, ta thấy được rồi.

Lạp Nhã ngẩng mặt, khóe môi nhiễm máu.

Hi Bối Kỳ há miệng, rất muốn lập tức biết tổ phụ đang ở đâu, nhưng Lạp Nhã vì thế bị thương, lại không đành lòng hỏi.

Nguyên tố Sinh Mệnh dung nhập vào cơ thể Lạp Nhã, nhanh chóng chữa trị tổn thương trong cơ thể, sau mấy hơi thở đã tốt hơn rất nhiều.

- Nhìn thấy gì?

Mục Lương lúc này mới hỏi.

- Người cô ấy muốn tìm, đúng là ở trong kênh Sương Mù.

Lạp Nhã hít sâu một cái nói. Hi Bối Kỳ khẩn trương hỏi:

- Vị trí cụ thể là ở chỗ nào?

Lạp Nhãnói hình ảnh mình thấy:

- Sâu trong kênh Sương Mù có một hòn đảo, tổ phụ ngươi ở nơi đó, hắn rất an toàn, không nguy hiểm tánh mạng.

- Hải đảo sâu trong kênh Sương Mù, làm sao để đến đó?

Mục Lương cau mày hỏi.

- Ta không rõ lắm, chỉ biết là hòn đảo kia ở phía đông kênh Sương Mù.

Lạp Nhã chậm rãi lắc đầu.

Mục Lương ghi lại những tin tức này, lại hỏi:

- Không có tin tức khác?

- Không còn, ta chỉ có thể nhìn được như vậy.

Lạp Nhã lần nữa lắc đầu, bồi thêm một câu:

- Những người khác có thể nhìn nhiều hơn.

- Ta biết rồi, ngươi trở về nghỉ ngơi thật tốt.

Mục Lương đưa tay đỡ Lạp Nhã, lại lấy ra một giọt Nước Mắt Thiên Sứ đưa cho cô ấy.

- Cảm ơn.

Lạp Nhãnắm chặt bình lưu ly trong tay, cảm nhận được Khí Tức Sinh Mệnh nồng nặc. Hi Bối Kỳ hơi lạc lõng, cảm kích nói:

- Cám ơn ngươi.

Lạp Nhã nhìn cô, giơ tay lên vỗ bả vai thiếu nữ Ma Cà Rồng, rồi rời thư phòng.

Cửa thư phòng mở ra đóng lại, thư phòng trở nên yên tĩnh.

Mục Lương đi lên trước, đưa tay nâng lên cằm cô, ôn thanh nói:

- Tổ phụ ngươi còn sống, hiện tại rất an toàn, đây coi như là tin tức tốt.

- Đúng vậy, tổ phụ còn sống, quá tốt rồi.

Hai mắt Hi Bối Kỳ chậm rãi sáng lên. Cô nhìn chằm chằm vào mắt Mục Lương, nghiêm túc nói:

- Mục Lương, ta muốn đi tìm tổ phụ.

Mục Lương cau mày nghiêm nghị:

- Một mình ngươi đi thì quá nguy hiểm, ngươi chờ thêm một thời gian, chờ Tiểu Huyền Vũ tiến hóa làn nữa, ta cùng ngươi đi tìm.

Rùa Đen tiến hóa đến cấp mười hai, có thể ở xông pha ở mảnh Đại Hải này, anh rời một khoảng thời gian ngắn cũng sẽ không có việc gì.

- Ta sợ chờ đợi thêm nữa, tổ phụ sẽ gặp nguy hiểm.

Hi Bối Kỳ cắn môi dưới, vẻ mặt lo lắng.

Mục Lương lý trí phân tích nói:

- Tổ phụ ngươi đi sâu vào kênh Sương Mù nhiều năm như vậy, lão vẫn còn sống, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không có nguy hiểm gì.

- Có đúng là như vậy không?

Hai mắt Hi Bối Kỳ phiếm hồng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận