Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2188: Cỏ Nước Lam Ngân! Năng Lực Suy Yếu.



Mục Lương ngước mắt nhìn đối phương, bình tĩnh nói:

- Nhưng nếu như nó bị vỡ thì ngươi cũng đừng oán trách ta phá hủy hòn đá của ngươi, thế nào?

- Cái này... Không tốt lắm đâu.

Trên trán thanh niên tóc dài toát mồ hôi lạnh, nụ cười trên mặt còn khó coi hơn so với khóc.

- Vậy ngươi mang hòn đá này rời đi đi.

Mễ Á lạnh nhạt nói.

Ly Nguyệt bình tĩnh nói:

- Đừng lãng phí thời gian của chúng ta.

- Thử chứ! Các hạ cứ việc thử đi!

Thanh niên tóc dài cắn răng nói.

- Được.

Khóe môi của Mục Lương cong lên, nắm chặt hòn đá rồi bắt đầu dùng sức.

- Cọt kẹt ~~~

Hòn đá phát ra tiếng cọt kẹt, giống như sắp nứt vỡ tới nơi.

Thanh niên tóc dài há miệng, khẩn trương đến mức quên cả hô hấp.

Mục Lương càng ngày càng dùng sức, hòn đá màu bạc bắt đầu biến hình nhưng vẫn không hề vỡ vụn ra, chỉ có ngoại hình xảy ra biến đổi.

Anh hơi nhướng mày, cảm thấy bất ngờ, lực đạo càng ngày càng nặng.

- Cọt kẹt ~~~

Năm ngón tay của Mục Lương hợp lại, hòn đá màu bạc bị nặn ra năm vết ngón tay rất sâu.

- Rất tốt, độ cứng này không tồi.

Mục Lương buông ngón tay ra, nhìn hòn đá màu bạc đã biến hình trong lòng bàn tay mình.

Lấy sức lực bây giờ của anh, khoáng thạch bình thường sớm đã bị vỡ vụn thành bột.

- Phù, Mục Lương các hạ, ta không có lừa gạt ngài đúng không?

Thanh niên thở phào, lưng ướt nhẹp bởi mồ hôi lạnh.

Mục Lương bình tĩnh nói:

- Ừm, ta sẽ mang ngươi rời đi.

Anh chưa hiểu hòn đá màu bạc là thứ gì, nhưng hiển nhiên không phải là một cục đá bình thường, có giá trị nghiên cứu.

Thanh niên tóc dài kích động vung tay lên:

- Thật tốt quá rồi, cuối cùng ta có thể rời đi địa phương quỷ quái này!

- Im lặng, mau nhường chỗ cho người khác.

Ly Nguyệt lạnh nhạt nói.

-... Vâng.

Thanh niên tóc dài thu hồi sự hưng phấn, vội vã tránh sang một bên.

- Người tiếp theo.

Mục Lương nhàn nhạt nói.

- Ta chuẩn bị năm viên tinh thạch ma thú cấp 8.

Người kế tiếp hưng phấn nói.

Mục Lương nhìn thoáng qua năm viên tinh thạch ma thú trên bàn, bình tĩnh gật đầu.

Cho đến bây giờ đã có 425 người có thể lên phi thuyền rời đi, trong đó có ba mươi lăm người là người nhà hoặc bạn bè của các quý tộc.

Thời gian chậm rãi trôi qua, tia sáng trong Thánh Thành dần dần biến mất, hải đảo sắp tiến vào đêm tối.

- Hôm nay, tới đây thôi.

Mục Lương đứng dậy.

- A, vậy ngày mai còn tiếp tục sao?

Các cư dân Thánh Thành vội vàng hỏi.

Mễ Á hờ hững nói:

- Ngày mai còn có nửa ngày, buổi chiều chúng ta phải rời đi nơi này.

- Chiều mai sẽ phải rời đi!

Mọi người kinh ngạc thốt lên.

- Ừm, tất cả trở về đi.

Mục Lương bình tĩnh nói.

Có người lớn tiếng hỏi:

- Các ngươi không thể ở lại lâu hơn vài ngày sao?

- Không thể.

Mục Lương lạnh nhạt nhìn người lên tiếng.

-... Được rồi.

Đám người không vui nhất thời im lặng, không dám hó hé.

Trong vòng mười phút, người tụ tập ở bên hồ đều rời đi, phạm vi xung quanh an tĩnh trở lại.

Anh vươn vai, thuận miệng hỏi:

- Bữa tối hôm nay muốn ăn cái gì?

- Ta còn muốn ăn cá nướng.

Đôi tai mèo lông xù của Mễ Á run lên.

Ly Nguyệt dịu dàng nói:

- Ta cũng muốn ăn cá.

Khóe môi của Mục Lương cong lên, ôn hòa hỏi:

- Được, vậy đi câu cá hay ta đi bắt?

Mễ Á ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, sương mù đã bị bóng tối cắn nuốt.

Cô nhẹ nhàng bảo:

- Trời đã tối rồi, ngươi đi bắt đi.

- Ừm.

Mục Lương gật đầu, đi tới bên hồ, nhìn chăm chú vào mặt nước tĩnh lặng, đột nhiên tò mò dưới đáy hồ có cái gì, hắn vẫn chưa xuống dưới xem qua lần nào, quay đầu nói:

- Ta đi đáy hồ nhìn một chút.

- Nhớ chú ý an toàn đó!

Ly Nguyệt dặn dò một câu.

- Ta biết rồi.

Mục Lương hơi gật đầu, bay lên khỏi mặt đất rồi tiến tới giữa hồ.

Cơ thể hắn chìm xuống đáy hồ, đồng thời hội tụ nguyên tố ánh sáng quanh thân, chiếu rọi phạm vi trăm mét xung quanh.

Bên hồ, Ly Nguyệt và Mễ Á nhìn hồ nước sáng lên, mơ hồ có thể nhìn thấy cá bơi thành đàn, trông cực kỳ xinh đẹp.

- Ục ục ục ~~~

Dưới đáy hồ sâu, có một nơi không ngừng toát ra bọt khí.

Mục Lương tiếp tục bơi về phía đáy hồ, nước bị ngăn cách mười centimet bên ngoài cơ thể, như một sợi lông tơ, nhẹ như không có trọng lượng, thong thả bơi xuống.

- Sâu hơn trong tưởng tượng rất nhiều.

Ánh mắt của anh lóe lên, đã bơi mấy trăm mét nhưng mà còn chưa thấy đáy.

Anh hơi chuyển động suy nghĩ, trọng lực cơ thể phát sinh thay đổi, tốc độ bơi đột nhiên gia tăng, chớp mắt một cái đã đi xuống mấy chục mét.

Khi anh đi tới độ sâu hơn một ngàn mét thì đáy hồ xuất hiện từng dòng loạn lưu.

- Không đơn giản.

Mục Lương nhẹ giọng lẩm bẩm, không ngờ đáy hồ lại sâu như vậy.

Anh vung tay lên, mạch nước ngầm đến gần đều bị tản ra, sau đó anh thản nhiên tiếp tục bơi xuống.

Mục Lương lại bơi thêm một trăm mét mới nhìn đến đáy hồ.

Đáy hồ đen nhánh bị nguyên tố ánh sáng chiếu rọi, phạm vi xung quanh yên tĩnh như chết.

- Không có gì kỳ lạ...

Đôi mắt thâm thúy của anh lập lòe, quan sát một vòng không thấy có gì bất thường thì xoay người muốn bơi lên mặt hồ.

Nhưng khi anh muốn rời đi thì một tia sáng chợt lóe lên ở đáy hồ phía xa, nhất thời hấp dẫn sự chú ý của anh.

- Đó là thứ gì?

Mục Lương hơi chuyển động suy nghĩ, cơ thể biến mất tại chỗ.

Ngay sau đó, anh xuất hiện ở nơi tia sáng vừa loé lên, thấy được vật thể phát sáng. Đó là một bụi cỏ lớn chừng bàn tay, dáng dấp rất giống cỏ phong linh, bốn chiếc lá đang tỏa ra ánh sáng huỳnh quanh nhàn nhạt.

Mục Lương cảm thấy tò mò, nhẹ nhàng đụng tay vào một chiếc lá.

- Keng! Kiểm tra đo lường được sinh mệnh có thể thuần dưỡng, có muốn thuần dưỡng hay không?

Âm thanh nhắc nhở của hệ thống vang lên trong đầu hắn.

Mục Lương không hề do dự, lập tức dùng ý niệm hồi phục:

- Thuần dưỡng.

- Keng! Cỏ Nước Lam Ngân cấp 1 đang được thuần dưỡng...

- Keng! Tiêu hao 10 điểm thuần dưỡng, thuần dưỡng thành công Cỏ Nước Lam Ngân.

- Keng! Có kế thừa thiên phú Suy Yếu của Cỏ Nước Lam Ngân hay không?

- Suy Yếu à....?

Mục Lương hơi nhướng mày, nhẹ giọng đáp lại:

- Kế thừa.

- Keng! Suy Yếu đang được cải tiến... Đang điều chỉnh... Hoàn tất truyền thừa.

Âm thanh nhắc nhở của hệ thống vừa dứt thì Cỏ Nước Lam Ngân xuất hiện trước mặt anh, đang thong thả đong đưa, tản ra từng vòng gợn nước.

- Cô lỗ ~~~

Mục Lương quay đầu nhìn lại, cách đó không xa có một con cá lớn đang tới gần, hình như bị Cỏ Nước Lam Ngân hấp dẫn.

Ánh mắt của Mục Lương lóe lên, triệt tiêu khí tức của bản thân và quan sát.

Cá lớn đã bơi đến gần, dường như không có phát hiện Mục Lương, mở miệng muốn cắn nó.

Nhưng khi con cá kia chạm vào phiến lá Cỏ Nước Lam Ngân thì như mất hết toàn bộ sức lực, bụng ngửa lên trời, toàn thân xụi lơ.

- Năng lực Suy Yếu này không tệ.

Đôi mắt của Mục Lương sáng lên, trong lòng có rất nhiều suy nghĩ.

- Không uổng công ta xuống đây một chuyến.

Tâm trạng của anh rất tốt, mang theo nhánh cỏ bơi về phía mặt hồ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận