Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ - Chương 3169: Đây không phải là đại nấu người sống sao? « 2 càng ». (length: 7809)

Mục Lương đối mặt với sự nghi hoặc của tộc nhân trong bộ lạc, hắn không hề giải thích nhiều, mà trực tiếp thi triển năng lực hiện thực hóa ý thức, đem hình ảnh đã chiếu cho Linh Na tái hiện lại một lần.
"Ầm ~~~"
Khi hình ảnh xuất hiện một vùng đất rộng lớn, đám người không thể kiềm chế được tiếng kinh hô.
Hình ảnh chuyển đổi, thành thị phồn hoa xuất hiện trong tầm mắt mọi người, xe ngựa như nước, nhà cao tầng san sát, phi thuyền và xe lửa xuyên qua những ngọn núi, tất cả đều khiến người trong bộ lạc kinh ngạc không thôi.
Mục Lương giơ tay lên vẫy nhẹ, hình ảnh hiện thực hóa ý thức biến mất, khung cảnh rơi vào tĩnh lặng.
Tức Ân yết hầu giật giật, định thần lại nhìn về phía Mục Lương nói: "Các hạ, vừa rồi những thứ đó đều là thật sao?"
"Đương nhiên."
Mục Lương thản nhiên gật đầu.
Tức Ân sắc mặt ngưng trọng đứng lên, khi nhìn thấy trang phục của ba người Mục Lương, trong lòng đã tin đến tám chín phần, dù sao ở Thần Chi đại lục không có ai ăn mặc như thế này.
Những người sinh sống tại Thần Chi đại lục đều mặc áo da thú, chưa từng thấy loại quần áo tinh tế như vậy.
"Đây là loại sức mạnh gì, Thần Tích sao?"
Có người đó than lên tiếng.
"Chỉ là một loại ma pháp thôi."
Mục Lương thản nhiên đáp, quy năng lực hiện thực hóa ý thức thành ma pháp, như vậy có lẽ sẽ khiến những người trước mắt dễ hiểu hơn.
Tức Ân nghi hoặc hỏi "Ma pháp là gì?"
Mục Lương và Đồ Lệ Na đều ngẩn người.
Ly Nguyệt thẳng thắn hỏi: "Chỗ các ngươi không có ma pháp sao?"
"Không có."
Tức Ân và những người khác lắc đầu.
Mục Lương nhìn vào những chiếc nồi đá lớn trong bộ lạc, hỏi "Vậy các ngươi dựa vào Luyện Thể để tăng cường sức mạnh sao?"
"Đúng vậy."
Tức Ân vô thức gật đầu.
Khóe miệng Mục Lương giật giật, nơi này quả nhiên đủ cổ xưa, vẫn còn đi theo con đường Luyện Thể, có chút giống Cường Hóa Giả thời Cựu Đại Lục, dựa vào bí dược cường hóa cơ thể để có được sức mạnh.
Đồ Lệ Na cũng đã phản ứng lại, khóe môi không nhịn được kéo kéo.
Tức Ân không nén được hỏi "Ma pháp là sức mạnh từ bên ngoài của các ngươi?"
"Coi như vậy đi."
Mục Lương gật đầu, giơ tay lên tùy ý vẫy, Thủy Nguyên Tố trong không khí tụ lại, tạo thành một dòng nước lơ lửng giữa không trung.
"Xào xạc ~~~"
Tộc nhân trong bộ lạc một lần nữa náo động, nhìn Mục Lương bằng ánh mắt như đang nhìn một vị thần. Mục Lương khẽ động tâm, muốn để những người này kính nể mình, việc tìm kiếm dược thảo sau này sẽ dễ dàng hơn.
Nghĩ đến đây, hắn lại vung tay, ngọn lửa trong tay hội tụ lại, tạo thành một con Hỏa Long lượn vòng trên không trung, hơi nóng phả ra khiến mọi người kinh hãi.
Tức Ân và những người khác hoàn toàn tin rằng Mục Lương là người từ bên ngoài đến, nếu không làm sao giải thích được những hiện tượng kỳ lạ này.
"Các ngươi đến Thần Chi đại lục để làm gì?"
Một người phụ nữ mặc quần da thú dài hỏi.
"Đúng đó, không phải là đến xâm lược chúng ta đấy chứ?"
Một giọng nói có chút sợ hãi vang lên.
Tộc nhân trong bộ lạc đều tỏ vẻ lo lắng, khi chứng kiến sức mạnh ma pháp, không tránh khỏi việc trong lòng nảy sinh sợ hãi, giọng điệu khi nói chuyện với Mục Lương cũng mang theo sự kính nể.
Mục Lương thành khẩn nói: "Ta không hề có hứng thú xâm chiếm Thần Chi đại lục, lần này đến đây chỉ muốn tìm một chút dược thảo."
"Chỉ là muốn tìm dược thảo, đơn giản vậy thôi sao?"
Mọi người đều ngẩn người.
Mục Lương mỉm cười gật đầu: "Đương nhiên, xin mạo muội nói thẳng, Vương Quốc của ta còn lớn hơn Thần Chi đại lục nhiều."
"..."
Tức Ân và Linh Na đều tỏ vẻ nghi ngờ, nhưng không lên tiếng phản bác, trong lòng thầm nói hắn khoác lác. Theo họ, Thần Chi đại lục rộng lớn đến mức không thể đo đếm được.
Linh Na hắng giọng, mở miệng nói: "Này, ai đi mời thủ lĩnh đại nhân đến?"
Tức Ân hồi phục tinh thần, trầm giọng nói: "Ta đi cho, các ngươi tiếp đãi khách."
Hắn bỏ lại một câu, rồi quay người chạy về phía căn nhà đá lớn nhất.
Linh Na thở dài, vẫy tay về phía Mục Lương nói: "Các ngươi đi theo ta."
Mục Lương mỉm cười, nắm tay Ly Nguyệt đi theo sau.
Đồ Lệ Na đi sát một bên, tò mò quan sát mọi thứ xung quanh, đặc biệt tò mò về những vật trong nồi đá. Nàng không kìm được hỏi "Các ngươi nấu những thứ này trong nồi đá để làm gì vậy?"
Linh Na suy nghĩ một chút, rồi trả lời: "Dùng để ngâm mình, có thể nâng cao sức mạnh của cơ thể."
"À à, giống như ma dược luyện thể."
Đồ Lệ Na bừng tỉnh hiểu ra.
Nàng lại tò mò hỏi "Có phải phải đợi cho nguội rồi mới ngâm mình vào không?"
Linh Na lắc đầu: "Dĩ nhiên không phải, phải nhân lúc nóng mà ngâm, ít nhất phải ngâm đủ ba ngày mới được, trong lúc đó vẫn phải liên tục đun nóng."
Đồ Lệ Na há hốc miệng, ngạc nhiên nói: "Đây không phải là luộc người sống sao?"
"Cũng có thể nói như vậy."
Linh Na chớp mắt, không thấy có gì không ổn.
Đồ Lệ Na nhếch môi, không nói gì nữa.
Mục Lương nhìn những chiếc nồi đá, mũi khẽ giật giật, có thể phân tích dược tính rất mạnh trong những dung dịch thuốc kia, chỉ là trực tiếp ngâm mình vào, ích lợi cho cơ thể không đạt được tối đa, mà còn lãng phí rất nhiều dược tính.
"Lãng phí quá."
Hắn thấp giọng nói, đồng thời trong lòng chờ mong, việc chế biến những loại dung dịch thuốc này chắc hẳn cần rất nhiều dược thảo, đây đều là thứ mà hắn cần.
Khóe miệng Mục Lương khẽ nhếch lên, lần này không đến nhầm chỗ rồi.
Linh Na chỉ vào khoảng quảng trường nhỏ trong bộ lạc nói: "Các ngươi cứ nghỉ ngơi ở đây trước đi, không có gì bất ngờ, thủ lĩnh chúng ta sẽ tiếp kiến các ngươi ngay thôi."
Quảng trường nhỏ được lát bằng đá, không thể nói là bằng phẳng, nhưng cũng không quá gồ ghề.
Mục Lương không để ý, giơ tay lên tùy ý dùng Lưu Ly tạo ra vài chiếc ghế, rồi kéo nữ nhân tóc bạc ngồi xuống. Hành động này khiến mọi người trong bộ lạc kinh ngạc ngây người, rất muốn lại gần kiểm tra Lưu Ly, nhưng lại không dám.
"Có hứng thú?"
Mục Lương khẽ nhíu mày.
Linh Na tròn mắt, vội vàng gật đầu.
Mục Lương cười cười, dùng Lưu Ly tạo ra một viên bi tròn, tiện tay đưa cho cô gái.
Linh Na vội vàng nhận lấy quả cầu Lưu Ly, tỉ mỉ quan sát, quả cầu Lưu Ly trong suốt trông rất đẹp, tạo cho người ta cảm giác dễ vỡ. Cô nàng cẩn thận cầm, sợ làm vỡ.
Mục Lương bình thản nói: "Không cần để ý như vậy, ngươi không làm vỡ được đâu."
"Ta có sức mạnh rất lớn đấy."
Linh Na liếc Mục Lương, ra vẻ ngươi chẳng biết gì về sức mạnh của ta cả.
Mục Lương mỉm cười nói: "Ngươi cứ thử xem, nếu vỡ ta sẽ cho ngươi một cái khác."
Linh Na lộ vẻ nghi ngờ, do dự không dám dùng lực.
Mục Lương thấy vậy lại lấy ra một viên bi Lưu Ly khác, lần này còn lớn hơn viên bi của cô gái kia một vòng. Linh Na thấy vậy mới hạ quyết tâm, tay cầm quả cầu Lưu Ly bắt đầu dùng sức, mặt mày hiện rõ nụ cười tự tin.
Nhưng mà, cô nhanh chóng không cười được nữa, mặc kệ trên tay dùng sức thế nào, quả cầu Lưu Ly vẫn không hề hấn gì, đến một vết nứt nhỏ cũng không xuất hiện.
"Linh Na, có phải ngươi không dùng sức không?"
Một phụ nữ bên cạnh không nhịn được nói.
"Để ta thử lại lần nữa."
Linh Na đỏ mặt, cắn răng dồn toàn lực ép vào quả cầu Lưu Ly.
Mặt cô đỏ bừng, cánh tay để lộ gân xanh, lòng bàn tay đè lên chỗ quả cầu Lưu Ly bị ép đến sưng đỏ.
Ps: «2 chương»: Cầu ủng hộ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận