Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ - Chương 3197: Ngươi nổi điên làm gì ? « 1 càng ». (length: 7924)

Vương quốc Huyền Vũ, bên trong cung điện.
Nguyệt Phi Nhan ngồi khoanh chân trên ghế salon, giọng có chút miễn cưỡng hỏi: "Mẫu thân, Mục Lương bọn họ khi nào về vậy?"
Nguyệt Thấm Lam khẽ lắc ly nước trái cây trong tay, thong thả nói: "Chưa chắc chắn, hắn còn đang hái dược thảo, có lẽ còn phải nửa tháng nữa."
Nàng nhấp một ngụm nước trái cây, rồi đặt ly xuống cầm điện thoại ma thuật lên lướt vài cái.
Bây giờ là bảy giờ sáng, tranh thủ một giờ thảnh thơi rồi mới đến trụ sở thành quản xử lý công việc hôm nay.
"Haizz, nửa tháng lận, lâu quá đi."
Nguyệt Phi Nhan thở dài một tiếng.
"Ngươi nhớ hắn hả?"
Nguyệt Thấm Lam dùng hai ngón tay cầm điện thoại ma thuật nghiêng đầu nhìn con gái.
Nguyệt Phi Nhan bĩu môi: "Mẫu thân, người còn nhớ hắn hơn cả ta ấy."
"Bận rộn thì tốt rồi."
Nguyệt Thấm Lam điềm nhiên nói.
"Mấy ngày nay ta cũng đâu có nghỉ ngơi mà."
Nguyệt Phi Nhan miễn cưỡng nói.
Nàng đã bận rộn hơn nửa tháng trời, đưa hết tân binh vào doanh trại huấn luyện đặc biệt mới được mấy ngày nghỉ.
Nguyệt Thấm Lam liếc mắt nhìn con gái, vạch trần: "Thực ra là ngươi muốn đi chơi thôi."
"Đúng vậy, con có thể đi Thần Chi đại lục không?"
Đôi mắt đỏ của Nguyệt Phi Nhan ánh lên vẻ mong chờ.
Nàng đã biết về chuyện Thần Chi đại lục, còn biết Mục Lương xây không gian truyền tống ma pháp trận xong rồi, muốn đi sẽ tiện hơn nhiều.
Nguyệt Thấm Lam lộ vẻ mặt “quả nhiên là vậy”, phất tay nói: "Chuyện này ngươi đừng hỏi ta, đi hỏi Mục Lương đi."
Nàng liếc màn hình điện thoại ma thuật, đang hiển thị tin nhắn trò chuyện với Mục Lương.
"Con đoán Phi Nhan muốn đi Thần Chi đại lục."
Hai phút trước, nàng đã nhắn cho Mục Lương.
"Bên đó không có gì nguy hiểm, xem như đi luyện tập."
Mục Lương trả lời.
Nguyệt Thấm Lam nhắn lại "đã hiểu".
Nguyệt Phi Nhan không biết chuyện này, nghe mẫu thân nói vậy, liền phấn khởi lấy điện thoại ma thuật nhắn tin cho Mục Lương.
Nguyệt Thấm Lam dặn: "Nếu Mục Lương đồng ý, ngươi mang theo Ngôn Băng đi cùng nhé."
"Sao vậy?"
Nguyệt Phi Nhan thắc mắc hỏi.
"Mấy ngày nay nàng cũng được nghỉ mà."
Nguyệt Thấm Lam tùy ý giải thích.
Thực ra Ngôn Băng tính tình trầm ổn hơn nhiều, làm việc có suy tính, có nàng và cô gái tóc đỏ cùng đi, có thể tránh được nhiều nguy hiểm.
Nguyệt Phi Nhan bĩu môi: "Cũng phải, nhưng phải cầu Mục Lương đồng ý cái đã."
Nàng vừa nói xong, điện thoại ma thuật đã nhận được tin nhắn trả lời.
"Có thể đến."
Mục Lương chỉ ngắn gọn trả lời ba chữ.
"Ối, Mục Lương đồng ý cho con đi kìa."
Nguyệt Phi Nhan phấn khích nhào vào lòng mẹ.
"Nhất kinh nhất sạ."
Nguyệt Thấm Lam đưa tay gõ đầu cô gái tóc đỏ, trên mặt nở nụ cười thản nhiên.
Nguyệt Phi Nhan ngồi dậy, thật lòng nói: "Mẫu thân, con về sẽ mang đặc sản cho người."
"Ngươi bình an trở về là tốt hơn bất cứ thứ gì."
Nguyệt Thấm Lam không để tâm nói.
"Dạ, mẫu thân cứ yên tâm."
Nguyệt Phi Nhan vỗ ngực nói.
Nàng vội vàng xuống khỏi ghế salon, hào hứng nói: "Con đi tìm Ngôn Băng đây, hôm nay sẽ đi Thần Chi đại lục luôn."
Nàng chỉ có năm ngày nghỉ, không muốn lãng phí một ngày nào.
"Gấp cái gì."
Nguyệt Thấm Lam càu nhàu, nhưng lúc này cô gái tóc đỏ đã chạy mất hút.
Trong cung điện, Ngôn Băng ở tẩm điện, lúc này vẫn còn nằm trên giường.
Hôm nay là ngày đầu tiên nàng được nghỉ, không cần dậy sớm nên có thể ngủ nướng, dù có tỉnh thì vẫn muốn nằm ườn trên giường thêm một lúc nữa.
"Hôm nay mình nên làm gì nhỉ?"
Ngôn Băng cầm điện thoại ma thuật lên, nhàm chán mở một bài hát lên nghe.
Tiếng hát dịu dàng văng vẳng trong phòng, nàng thoải mái duỗi người.
"Á ha~~~"
Cô gái tóc tím vừa ngáp được một nửa, cửa phòng đã bị ai đó mạnh tay đẩy ra, cô gái tóc đỏ hớt hải chạy vào.
Ngôn Băng vẻ mặt ngơ ngác hỏi: "Sáng sớm làm cái gì mà như lên cơn vậy?"
Nguyệt Phi Nhan hưng phấn nói: "Mau dậy thu xếp đi, mình ăn sáng xong sẽ đi Thần Chi đại lục."
"Cái gì?"
Ngôn Băng hoàn toàn tỉnh táo, ngồi bật dậy.
"Hì hì ~~~"
Nguyệt Phi Nhan đắc ý nói: "Ta hỏi Mục Lương, hắn bảo có thể đi Thần Chi đại lục chơi, mẫu thân bảo ta mang cả ngươi theo."
Ngôn Băng mím môi, hiểu ra ý của Nguyệt Thấm Lam, ánh mắt phức tạp nhìn cô gái tóc đỏ.
Nguyệt Phi Nhan hai tay chống nạnh, đối diện với ánh mắt của cô gái tóc tím, hỏi: "Sao thế, ngươi không muốn đi à?"
"Đi chứ, đằng nào ta cũng không có việc gì."
Ngôn Băng nghĩ ngợi một lúc rồi đáp.
"Vậy mau mau dậy thu dọn thôi."
Nguyệt Phi Nhan ngây thơ nói.
"Biết rồi."
Ngôn Băng nhếch miệng.
"Nhanh lên nha, nhớ mang mấy bộ váy đẹp vào, ta chụp ảnh cho ngươi, không cần cảm ơn đâu."
Trước khi đi Nguyệt Phi Nhan còn không quên dặn dò.
Ngôn Băng giật giật môi, miễn cưỡng đáp: "Cảm ơn ngươi."
Nàng xuống giường thay quần áo rồi chải lại mái tóc rối, suy nghĩ một lúc lại lấy thêm mấy bộ váy nhét vào không gian ma cụ...
Đợi đến khi cô gái tóc tím đến đại sảnh cung điện thì chỉ còn lại người hầu ở đó, Nikisha và Hồ Tiên đã ra ngoài.
"Phi Nhan đâu?"
Ngôn Băng hỏi tiểu hầu gái.
Thanh Vụ ngây thơ nói: "Tiểu thư Phi Nhan ra ngoài rồi ạ, hình như là đi mua váy mới."
"..."
Ngôn Băng nhếch môi, cảm nhận được sự mong chờ của cô gái tóc đỏ đối với chuyến đi này. Phải đến hơn một tiếng sau, cô gái tóc đỏ mới ôm cả đống lớn đồ trở về.
"Mua bao nhiêu quần áo vậy?"
Ngôn Băng hỏi qua loa.
Nguyệt Phi Nhan vẻ mặt hài lòng nói: "Sáu cái váy, ba cái áo khoác..."
Ngôn Băng chớp mắt hỏi: "Ngươi đúng là đi chơi thôi à?"
"Đúng mà."
Nguyệt Phi Nhan nghiêm túc nói: "Lúc nghỉ ngơi thì phải nghỉ ngơi cho đã, đến lúc làm việc thì mình cũng sẽ tập trung thôi."
"Ngươi nói cũng đúng."
Ngôn Băng không còn gì để nói.
Nguyệt Phi Nhan mặt mày hớn hở hỏi: "Vậy ngươi chuẩn bị xong chưa?"
"Ừ, đi thôi."
Ngôn Băng hơi đưa cằm về phía cửa.
"Đi thôi đi thôi."
Nguyệt Phi Nhan hào hứng.
"Tiểu thư Phi Nhan, tiểu thư Ngôn Băng nhớ cẩn thận."
Thanh Vụ cùng các hầu gái ân cần dặn dò.
"Biết rồi."
Nguyệt Phi Nhan cười tươi rói đáp lời.
Hai người rời cao nguyên, chạy xe máy đến không gian truyền tống ma pháp trận trong thành chính.
Từ khi Mục Lương xây không gian truyền tống ma pháp trận, Linh Nhi đã cho người đến đó trấn giữ, còn xây thêm công trình phòng ngự xung quanh. Khi Nguyệt Phi Nhan và Ngôn Băng đến nơi, các hộ vệ ở cao nguyên đều giơ tay chào.
Cổng lớn của công trình phòng ngự nhanh chóng mở ra, để lộ bệ đá bên trong, trên đó có không gian truyền tống ma pháp trận đang phát sáng nhè nhẹ. Ngôn Băng kiểm tra một lượt, rồi cẩn thận đặt từng viên ma thú tinh thạch vào khe trên bệ.
"Oong~~~"
Rất nhanh không gian truyền tống ma pháp trận vận hành, ma pháp nguyên tố trong không khí ào tới.
"Được chưa?"
Nguyệt Phi Nhan nôn nóng hỏi.
"Cũng được rồi."
Ngôn Băng gật đầu.
"Vậy mình lên đường thôi."
Nguyệt Phi Nhan vừa nghe xong liền cất bước lên bệ đá.
"Oong~~~"
Không gian truyền tống ma pháp trận phát ra một tiếng oong, truyền tống bắt đầu. Chỉ vài nhịp thở sau, cả hai người biến mất trên bệ đá.
00000 0 ps: «1 chương »: Đang viết tiếp phần 2....
Bạn cần đăng nhập để bình luận