Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 824: Đại Chiến Hư Qủy Cấp Chín.



- Thật là lợi hại!!

Hổ Tây sợ hãi than thở, cô sùng bái nhìn chằm chằm vào anh.

Khặc khặc khặc….

Càng ngày càng nhiều hư quỷ tới gần hai người. Hư quỷ cấp cao ở trên đỉnh núi thịt cũng thức tỉnh, chúng mở ra cánh cũng bay về phía hai người.

Hổ Tây kinh hô:

- Đại nhân, hư quỷ biết bay kìa!

Mục Lương ngẩng đầu nhìn lên, anh cảm nhận được hơi thở của hư quỷ, trầm giọng nói:

- Đó là hư quỷ cấp chín.

Hổ Tây tinh thần hoảng hốt, hư quỷ cấp chín sao?

Không đợi cô hoảng sợ kêu to, Mục Lương đã bay lên trời, anh tới gần hư quỷ cấp chín. Anh đang muốn kiểm nghiệm một chút thực lực của bản thân mình đến tột cùng đã mạnh tới mức nào rồi.

- Đại nhân!!

Hổ Tây bị dọa sợ hết hồn, hư quỷ tiến về phía cô càng ngày càng nhiều.

Một cái lồng bằng ngọc lưu ly từ mặt đất dâng lên, nó bao phủ cô gái tóc màu cam ở bên trong.

Khặc khặc......

Hư quỷ cào lên lớp ngọc lưu ly, nhưng lại không có thể đánh nát lớp vỏ này. Gương mặt dữ tợn của con hư quỷ bị ngọc lưu ly ngăn trở bên ngoài.

Cái miệng đang há to sợ hãi của Hổ Tây chậm rãi khép lại, nhưng cô vẫn vô cùng hoảng hốt thông qua lớp ngọc lưu ly nhìn ra bên ngoài.

-..... Đến đây.

Hổ Tây khẽ buông lỏng tinh thần, tim của cô vẫn đập rất nhanh.

Bên ngoài vòng bảo hộ bằng ngọc lưu ly, hư quỷ vẫn như trước chồng chất lên nhau hoá thành núi thịt. Những con đã đến gần lồng bảo hộ thì thi nhau xông đến, muốn giơ tay ra cào vào cô gái tóc màu cam.

Mục Lương quay đầu lại nhìn thoáng qua Hổ Tây, sau đó anh lại thả ra một tia chớp, đánh chết hơn phân nửa số hư quỷ, giảm bớt áp lực của chúng lên vòng bảo hộ pha lê.......

Lúc này, hư quỷ cấp chín đã tới sát cạnh anh.

Vẻ mặt Mục Lương nghiêm túc lại, nắm tay anh lóe ra một vòng tia chớp màu tím, anh vung một quyền về hướng hư quỷ cấp chín.

Khặc. Khặc. Khặc...

Hư quỷ cấp chín kêu lên một tiếng thảm thiết, tốc độ phản ứng của nó không nhanh bằng Mục Lương, nó đã bị một quyền của anh đánh trúng vào cơ thể.

- Có chút yếu ớt.

Mục Lương bĩu môi, thân hình anh chợt lóe, tiếp tục đuổi theo đánh bay hư quỷ cấp chín. Hư quỷ cấp chín khống chế được thân hình, nó vỗ cánh hạ xuống, miễn cưỡng ngừng được xu thế đang rơi xuống.

- Đi xuống cho ta.

Mục Lương ý niệm vừa động, năng lực điều khiển trọng lực của anh phóng xuất ra, bao phủ nửa thế giới dưới nền đất.

Ông….

Trọng lực đột ngột tăng lên gấp mấy lần, những con hư quỷ cấp chín từ trên không trung bị rớt xuống như mưa. Mục Lương đưa tay nắm lại, pha lê ngưng tụ thành một ngọn thương thật lớn, ngọn thương bắt đầu rơi xuống rất nhanh tới gần hư quỷ cấp chín.

Khặc. Khặc. Khặc

Không đợi hắn công kích. Hư quỷ cấp chín rống giận một tiếng, hai mắt nó càng trở nên đen như mực, chỉ thấy nó hé miệng, năng lượng màu đen hội tụ.

Nửa hô hấp sau, năng lượng màu đen hội tụ thành một quả cầu kích cỡ gần bằng quả bóng rổ, sau đó nó giống như một viên đạn bay về hướng Mục Lương.

Nhịp tim của anh đập nhanh hơn, báo động nguy hiểm làm cho anh nghiêng người qua một bên, thoát khỏi một đòn này của hư quỷ ngay trong gang tấc.

Ầm vang!!

Tiếng gầm rú kịch liệt vang lên.

Lớp đá trên đỉnh đầu Mục Lương bị nổ vang rồi mở ra, chúng nổ thành một cái hố to có đường kính khoảng chừng trăm mét, khiến cho cả không gian dưới nền đất đều kịch liệt rung động.

Mục Lương ý niệm vừa động, lớp đất đá đang rơi xuống bay hết sang bên cạnh người anh, và đập về phía những con hư quỷ dưới chân anh.

Ầm ầm phanh........

Hư quỷ cấp chín bị chấn động đến mức hơi thở cũng có chút uể oải không phấn chấn. Sau đó, nó ngã thật mạnh ở trên mặt đất, tạo thành một cái hố sâu. Mục Lương đưa mắt nhìn lại, anh điều khiển trọng lực tập trung vào cái hố do hư quỷ tạo ra, khiến cho nó bị đè ép trong đó, không thể động đậy được.

Những con hư quỷ cấp thấp lúc này giống như bánh thịt, nằm la liệt trên mặt đất, chúng đã bị trọng lực khủng khiếp ép chết cả rồi.

Lấy Mục Lương làm trung tâm, trong đường kính ba trăm mét quanh người anh, không còn một con hư quỷ nào sống sót.

……….

Trên đỉnh núi đá, bên trong thuyền lưu ly, Bọ Cánh Cứng Đèn Lồng tỏa sáng.

Ly Nguyệt lạnh mặt nhìn chăm chú bên ngoài, trong lòng có chút lo lắng, Mục Lương đã tiến vào sào huyệt thú Phù Không được một giờ rồi.

- Tại sao đại nhân Mục Lương còn chưa đi ra nữa?

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Diêu Nhi tràn ngập lo lắng.

- Ta đi xem một chút.

Ly Nguyệt nói với giọng điệu mát lạnh.

Diêu Nhi nhỏ giọng nhắc nhở:

- Tiểu thư Ly Nguyệt, thành chủ đại nhân đã bảo chúng ta ở đây chờ mà.

- Có thể đại nhân đang gặp phiền toái, cần chúng ta hỗ trợ.

Hạ Nạp Ân suy đoán.

- Diêu Nhi, ngươi lưu lại nơi này.

Ly Nguyệt quay đầu dặn dò.

Diêu Nhi nghe vậy vội vàng nói:

- Tiểu thư Ly Nguyệt, ta cũng muốn đi....

- Đi thôi, ta đưa các ngươi lên đó.

Hạ Nạp Ân đề nghị.

Cô gái tóc bạc nhìn Hạ Nạp Ân, không nói thêm cái gì.

- Đi thôi.

Ly Nguyệt nắm tay Diêu Nhi, đẩy ra cửa thuyền lưu ly, cất bước đi về phía núi đá.

Hạ Nạp Ân nhún vai, rời toa thuyền đi theo.

Ba người đi tới bên dưới núi đá, Bọ Cánh Cứng Đèn Lồng chiếu sáng phạm vi ba mét xung quanh.

- Đến đây, ta mang các ngươi đi lên.

Ba cặp cánh sau lưng Hạ Nạp Ân giang ra, hai chân lơ lửng cách mặt đất.

Ly Nguyệt chỉ liếc nhìn đối phương một cái, sau đó cúi xuống bế Diêu Nhi ra sau lưng.

- Nắm chặt.

Cô nhắc nhở một câu.

Ngay sau đó, cô gái tóc bạc cõng tiểu hầu gái nhảy lên, giẫm lên đỉnh đá lởm chởm, leo lên đỉnh núi.

-???

Hạ Nạp Ân co giật khóe mắt, hắn đây là bị chê à?

Hắn bĩu môi, vội vàng vỗ cánh đuổi theo.

Diêu Nhi nhắm hai mắt, gió thổi tung mái tóc của cô bé.

Sau mười mấy cái nhảy vọt, cô gái tóc bạc đứng vững trên mặt đất, trước mặt chính là cửa hang thông xuống lòng đất.

- Chắc đi vào từ nơi này.

Hạ Nạp Ân vỗ cánh bảo trì trạng thái lơ lửng.

- Ừ.

Ly Nguyệt gật đầu, thấy được dấu chân nơi cửa hang.

Không đợi Hạ Nạp Ân mở miệng, cô gái tóc bạc đã ôm tiểu hầu gái nhảy vào hang động đen kịt.

-....

Hạ Nạp Ân vạch đen đầy đầu, sau đó nhảy xuống theo.

Gió thổi vù vù bên tai, Bọ Cánh Cứng Đèn Lồng bay ở trước chiếu sáng nửa cái hang động.

Khi cô gái tóc bạc nhìn thấy đáy động, cô giơ tay rút dao găm cắm vào vách động để giảm tốc độ rơi xuống.

Xoạt xoạt...

Tốc độ đột nhiên chậm lại.

Khi chỉ còn cách đáy động một mét, cô gái tóc bạc nhấc chân đạp mạnh vào vách động, ôm tiểu hầu gái an ổn rơi xuống đất.

Ly Nguyệt đặt tiểu hầu gái xuống, nhẹ giọng hỏi:

- Ngươi không sao chứ?

- Ta không sao.

Diêu Nhi ngoan ngoãn lắc đầu.

Hạ Nạp Ân cũng vững vàng chạm đất, thu lại cánh sau lưng.

Hắn đánh giá hoàn cảnh hang động, thấy được một con đường dốc xuống.

Diêu Nhi nhỏ giọng nói:

- Có vẻ rất sâu.

- Đi xuống không?

Hạ Nạp Ân nhìn về phía cô gái tóc bạc, Mục Lương không có ở đây, bây giờ hắn nên nghe theo cô gái này.

- Ừ.

Ly Nguyệt gật đầu, nhẹ nhàng vung tay lên, thả ra con Bọ Cánh Cứng Đèn Lồng thứ hai, để chúng nó đi trước dẫn đường.

Ba người đi theo sau, chậm chạp tiến vào sâu bên trong.

Ầm ầm!!

Hang động chỗ sâu truyền đến âm thanh trầm đục.

- Chuyện gì vậy?

Thần sắc của Ly Nguyệt trở nên nghiêm túc, cô dừng bước lắng nghe.

Bạn cần đăng nhập để bình luận