Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 830: Lại Có Lý Do Nói Chuyện Với Mục Lương



Mễ Nặc nghĩ Mục Lương sắp cắt đứt liên lạc, cô vội vàng lên tiếng:

- Còn có.....

Mục Lương nghiêng tai lắng nghe, chờ đợi cô gái tai thỏ bên kia nói chuyện.

Con ngươi Mễ Nặc đảo qua đảo lại, cô muốn nói gì đó nhưng lại không biết phải nói như thế nào.

Vệ Ấu Lan chớp chớp đôi mắt to, như nghĩ ra điều gì đó, cô bé đưa tay nhẹ nhàng kéo kéo ống tay áo của cô gái tai thỏ, sau đó tiến lên nhỏ giọng thì thầm hai câu.

Mễ Nặc nghe xong đôi mắt sáng lên, trên khuôn mặt tươi cười của cô lại bắt đầu phiếm hồng.

Cô do dự một chút, vẫn là hơi chần chừ mở miệng nói với Trùng Cộng Hưởng:

- Ta học xong một ca khúc mới, ngươi có muốn ta hát cho ngươi nghe không?

- Có, ngươi hát đi.

Lời nói tràn ngập chờ mong của Mục Lương được truyền trở về.

Mễ Nặc trầm tĩnh lại, cất giọng hát thánh thót của mình lên bắt đầu ca hát.

- Trong tay cầm một ly nước từ bầu trời, chiếu thành ánh trăng sáng giữa dòng thời gian hoảng a hoảng......

Một đầu Trùng Cộng Hưởng khác, Mục Lương cảm thấy ngoài ý muốn nhíu mày, không nghĩ tới cô gái tai thỏ học được chính là bài hát này.

Đây là một ca khúc có phong cách kỳ lạ, nhưng đã được giọng ca mềm mại của cô gái tai thỏ làm cho dễ nghe hơn, dù nó mang lại một cảm giác rất khác lạ, nhưng vẫn êm tai như trước.

Rất nhanh, một khúc ca này đã hát xong.

Mễ Nặc vẫn cố gắng giữ sự bình tĩnh để hát đến âm cuối cùng của khúc hát, nhưng lại cảm thấy phần sau mình thể hiện không tốt lắm. Vì thế cô rụt rè hỏi:

- Mục Lương, ngươi thấy ta hát như thế nào?

- Rất êm tai, ngươi đã trở thành là ca sĩ đẳng cấp thế giới rồi.

Anh không tiếc lời ca ngợi nói.

- Không có hay như vậy....

Trên mặt Mễ Nặc ngay lập tức nổi lên một vầng mây hồng.

Được Mục Lương khen như vậy, cho dù cô rất ngại ngùng, nhưng đáy lòng lại vô cùng ngọt ngào, như vừa nếm được một viên mật đường vậy.

- Được rồi, đợi qua vài ngày nữa, ta rất nhanh sẽ trở về thôi.

Mục Lương ôn nhu an ủi nói.

Tuy rằng không có trực tiếp gặp mặt, nhưng anh vẫn cảm nhận được cô gái tai thỏ đang nhớ anh.

- Vâng, ta chờ ngươi trở về.

Mễ Nặc ngoan ngoãn gật đầu.

Ở một đầu khác của Trùng Cộng Hưởng, Mục Lương nhìn thấy cánh của Trùng Cộng Hưởng không còn rung động nữa thì rơi vào suy nghĩ.

- Vẫn phải nghĩ biện pháp để tìm ra tần số có thể vừa trò chuyện vừa nhìn được mặt nhau thôi.

Anh lầm bầm lầu bầu nói thầm một tiếng.

Tâm trạng của Mễ Nặc đã tốt hơn nhiều lắm, cô nện bước nhẹ nhàng rời khỏi phòng liên lạc, đi về phía hoa viên phía sau cung điện. Cô gái tai thỏ đi được hai bước, lại ngừng lại.

Lỗ tai của cô khẽ run lên, khuôn mặt lộ ra vẻ ảo não nói:

- Quên nói chuyện Thú Một Sừng với Mục Lương rồi.

- Vậy chờ đến buổi tối rồi nói sau cũng được.

Mễ Nặc khẽ mỉm cuời, buổi tối lại có lý do cùng Mục Lương nói chuyện.

- Ta cũng không phải là cố ý quên, ta thật sự không nhớ tới mà, đúng vậy, chính là như vậy...

Cô gái tai thỏ đi tới hoa viên phía sau Cung điện, nhìn thấy con Thú Một Sừng đang uống nước bên hồ.

Thú Một Sừng biết được Mễ Nặc đang tới gần, nó dừng lại động tác uống nước, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía cô gái tai thỏ.

- Ngươi cứ uống đi, ta không quấy rầy ngươi.

Mễ Nặc lui từng bước về phía sau, cô không định tiến lên để quấy rầy nó nữa. Thú Một Sừng hình như nghe hiểu được ý tứ trong lời nói của cô gái tai thỏ, nó tiếp tục cúi đầu uống nước.

Rầm

Lúc này, trên Trà Thụ Tinh Thần có một cây cành khẽ buông xuống phía dưới, rồi nhẹ nhàng đụng vào lỗ tai đầy lông nhung mềm mại của cô gái tai thỏ.

- Chuyện gì vậy?

Mễ Nặc bị dọa nhảy dựng, cô rất nhanh đã chạy ra bên ngoài, rời xa nơi đó khoảng chừng mười mét mới dừng lại.

- Hì hì...

Đột nhiên, cô gái tai thỏ giống như nghe được một tiếng cười của trẻ con trên Trà Thụ Tinh Thần, làm cho cô có chút hốt hoảng.

- Trên cây làm sao có âm thanh của trẻ con được chứ?

Mễ Nặc mở to con ngươi màu lam, tim cô đập rất nhanh, nhưng lại không dám thở mạnh.

Cô hoảng hốt đứng ở chỗ đó khoảng nửa giờ, nhưng lại không nghe thấy tiếng cười quỷ dị của trẻ con thêm một lần nào nữa.

- Chắc ta nghe lầm rồi.

Mễ Nặc thở phào một hơi, chậm rãi bình tĩnh lại.

Sau đó cô lại ngây người thêm một hồi nữa, rồi mới xoay người rời đi.

………..

Tầng hai thành Phi Điểu, nơi này đã bị cải tạo thành khu vực giao dịch đối ngoại.

Phòng ốc vốn dĩ thấp bé ngày xưa đã bị dỡ bỏ, và thay thế chúng nó là những nhà lầu mới được xây dựng. Tầng một của nhà lầu này, được dùng để bán rau xanh, nước và hoa quả địa phương.

- Đừng nóng vội, tất cả xếp hàng chờ giao dịch.

Hạ La Thái trầm giọng hô.

Bởi vì tính tình của hắn vội vàng xao động, cho nên bị Hạ Khoa Phu phái tới quản lý Khu Giao Dịch, còn Khu Gieo Trồng tương lai sẽ do Hạ Nạp Ân phụ trách.

- Anh hai, cần ta hỗ trợ không?

Hạ Lạc từ trên trời giáng xuống, cô dừng ở bên cạnh Hạ La Thái.

- Không cần.

Hạ La Thái bặm môi, hắn không nhìn tới khuôn mặt của em gái.

Trong lòng hắn thực sự tức giận, cha không thương lượng với hắn, đã đưa em gái đi tới thành Huyền Vũ.

- Anh hai, ta có chọc giận ngươi sao?

Hạ Lạc chớp chớp con ngươi màu cam, đi vòng vòng ở trước mặt Hạ La Thái. Khóe mắt Hạ La Thái giật giật, hắn tức giận nói:

- Không có.

Hạ Lạc bĩu môi, nói thầm nói:

- Được rồi, ta phải trở về thu thập đồ vật này nọ, tối hôm qua, đại nhân Mục Lương đã nói, buổi chiều hôm nay sẽ rời đi.

- Buổi chiều sẽ rời đi sao?

Hạ La Thái trừng lớn hai con ngươi ngạc nhiên nói.

- Đúng vậy nha, chờ đại nhân trở về, có thể sẽ rời đi ngay lập tức.

Hạ Lạc vui vẻ nói.

-.....

Sắc mặt Hạ La Thái khó nói nên lời.

Hắn ngẩng đầu, khàn giọng hỏi:

- Ngươi thật sự phải đi sao?

- Ừ, cha đã đồng ý cho ta đi ra thế giới bên ngoài nhìn những điều kỳ thú.

Đôi mắt Hạ Lạc lộ rõ vẻ chờ mong nói.

- Nhưng thế giới bên ngoài rất nguy hiểm, ở lại thành Phi Điểu mới là an toàn nhất.

Hạ La Thái khuyên.

Hắn hy vọng em gái mình có thể lưu lại, ba anh em hắn từ nhỏ cùng nhau lớn lên, đột nhiên có một ngày phải tách ra, làm cho hắn thật không khó chịu.

- Cha đã gửi gắm ta đi theo đại nhân, chắc chắn không có gì nguy hiểm.

Hạ Lạc ngây thơ đáp.

-......

Hạ La Thái nghẹn lời, trong một khoảnh khắc hắn không biết nên mở miệng phản bác như thế nào.

Hạ Lạc vỗ cánh bay lên trời, cô vẫy vẫy đôi tay nhỏ bé của mình còn rất chân thành nói:

- Anh hai, ta sẽ thường xuyên trở về.

Hạ La Thái nhìn theo em gái rời đi, hắn đứng tại chỗ một hồi lâu, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài, quay lưng đi tiếp tục tuần tra Khu Giao Dịch.

- Nhị thiên sứ trưởng, từ từ hãy rời đi.

Đột nhiên, có người gọi lại Hạ La Thái.

Hắn nhíu mày quay đầu lại nhìn, thì ra là một nam tử mặc quần áo da thú, trên tay hắn còn cầm một cái lồng sắt bị da thú bọc lại.

- Có chuyện gì vậy?

Hạ La Thái trầm giọng hỏi.

Du An khàn khàn giọng hỏi thăm:

- Ta muốn hỏi một chút thành chủ thành Huyền Vũ đang ở nơi nào?

- Không biết.

Sắc mặt Hạ La Thái trở nên lạnh lùng, hắn không nói hai lời xoay người rời khỏi.

-.....

Du An bĩu môi, âm thầm nhổ một ngụm nước miếng.

Hắn đã tìm được cha mẹ của mình rồi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận