Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 924: Đảo Người Cá Được Cứu Rồi

Bố Vi Nhân tập trung nhìn chăm chú vào thiếu nữ người cá, cho đến khi thấy cô ấy cúi đầu.

- Thật không có?

Cô cười hỏi một câu.

- Thật không có.

Na An ngẩng đầu lên đáp.

- Được rồi.

Bố Vi Nhân bĩu môi, không có hỏi tiếp.

- Đây là y phục ngươi muốn, ngươi có thể thử xem.

Na An vội mở ra rương gỗ thứ hai, lấy ra một bộ áo đuôi ngắn hoàn toàn do vỏ sò ráp thành.

Lần trước, lúc cô ấy tới thành Bắc Hải, chính là mặc bộ quần áo vỏ sò này, không nghĩ tới Bố Vi Nhân liếc mắt một cái liền thích.

- Thật đẹp.

Con mắt màu xanh lục của Bố Vi Nhân sáng lên.

Cô vội vã đưa tay cầm lấy y phục làm từ vỏ sò, tỉ mỉ đánh giá.

-.....

Tam thống lĩnh liếc nhìn bộ quần áo làm bằng vỏ sò, nhất thời cảm thấy có chút khó nói, mấy khối vỏ sò nhỏ kia có thể che được cái gì?

Bố Vi Nhân nhẹ nhàng nói:

- Ngày mai, đến thành Huyền Vũ, sẽ mặc nó đi.

- Thành Chủ Đại Nhân, ngươi xác định sao?

Tam thống lĩnh yên lặng hỏi một câu.

Bố Vi Nhân nghiêng đầu hỏi ngược lại:

- Ngươi nhìn xem được không?

- Đẹp...

Trong giọng nói của tam thống lĩnh nhiều thêm một tia bất đắc dĩ.

- Vậy ngươi thử xem?

Dưới đáy mắt Bố Vi Nhân hiện lên một tia giảo hoạt, đưa y phục vỏ sò cho tam thống lĩnh.

- Thành Chủ Đại Nhân, ta cảm thấy vẫn là khôi giáp Cua Qủy Xanh thích hợp với ta hơn.

Tam thống lĩnh lui lại hai bước, trên gương mặt tươi cười của cô ta có tia chống cự.

- Quên đi, không miễn cưỡng ngươi.

Bố Vi Nhân cất bộ y phục vỏ sò.

Dưới cái nhìn của cô, ngoại trừ tam thống lĩnh, còn có nữ nhân nào biết chống cự vẻ đẹp của quần áo làm bằng vỏ sò?

- Đây là san hô.

Na An lại lấy ra một gốc cây san hô khổng lồ, màu sắc của nó có màu giống ngọn lửa hồng, vô cùng dễ nhìn.

- Thật là đẹp.

Bố Vi Nhân duyên dáng hô to một tiếng, lập tức vứt bỏ y phục vỏ sò ở sau đầu, đưa tay chạm vào san hô màu hồng, cũng là cô bảo thiếu nữ người cá mang tới, ngoại trừ vẻ đẹp, còn là một trong nguyên liệu chủ yếu để luyện chế bí dược cấp 5 cường hóa thân thể.

Gốc san hô này dài một mét, nếu tính tổng bộ phận phân nhánh có thể đạt được ba mét.

Khuôn mặt Na An nghiêm túc hỏi

- Gốc san hô này có thể giao dịch mười bộ khôi giáp Cua Qủy Xanh chứ?

- Có thể, không thành vấn đề.

Bố Vi Nhân ngay lập tức đồng ý.

Con ngươi Na An đảo một vòng, ngây thơ nói:

- Vậy bộ y phục vỏ sò kia, ta muốn giao dịch hoa quả.

Bố Vi Nhânlắc đầu nói:

- Vậy không được, ngươi muốn hoa quả thì đến thành Huyền Vũ giao dịch đi.

- Tại sao lại là thành Huyền Vũ?

Na An nhăn lại đôi chân mày đẹp mắt.

Bố Vi Nhân lôi kéo Na Anngồi xuống, ôn nhu nói:

- Thành chủ thành Huyền Vũ có ý định muốn làm giao dịch với đảo Người Cá, hy vọng gặp một lần với ngươi.

- Thành chủ thành Huyền Vũ biết ta?

Na An nhất thời cảnh giác, mắt lạnh nhìn chăm chú vào nữ nhân tóc xanh lá trước mắt, lạnh giọng hỏi

- Là ngươi nói, đúng không?

Bố Vi Nhân vội vã trấn an nói:

- Tam thống lĩnh đã nhìn qua, thành chủ thành Huyền Vũ không có ác ý, ngươi cứ yên tâm đi.

Na An quay đầu, liếc mắt nhìn tam thống lĩnh, cô ta mặt không thay đổi gật đầu một cái.

Bố Vi Nhân tiếp tục giải thích:

- Còn có, lần này Hội nghị Thánh Địa sẽ tổ chức ở thành Huyền Vũ, thành chủ thành Huyền Vũ vẫn có thể tin được.

Na An ngạc nhiên lên tiếng:

- Nhanh như vậy đã chọn nơi tổ chức hội nghị rồi hả?

- Đúng vậy, Hội nghị Thánh Địa sẽ tổ chức trước thời gian qui định.

Bố Vi Nhân thở dài, sắc mặt cô nghiêm túc lên.

- Vì sao?

Na An chưa kịp hiểu, lập tức nghe được nhiều tin tức ngoài ý muốn.

Thân thể của Bố Vi Nhân phía sau dựa vào, kể lại một lần lời của Bối Nhĩ Liên nói với mình.

Thiếu nữ người cá nghe xong, trong lòng của cô ấy thật lâu không cách nào bình tĩnh lại, chỉ có cô ấy biết, ý nghĩa thủy triều Huyết Nguyệt Hư Quỷ bộc phát trước thời gian bình thường là ý gì.

Cô ấy bỗng nhiên ngẩng đầu, gấp giọng hỏi tới:

- Ngươi nói thành chủ thành Huyền Vũ đã từng san bằng quá ba sào huyệt Hư Quỷ, đây là thật sao?

- Chắc là thật, đây là Tam Trưởng Lão Ốc Đảo nói, độ tin cậy rất cao.

Bố Vi Nhân cảm thấy kỳ quái, vì sao thiếu nữ người cá lại trở nên kích động như thế?

- Đảo Người Cá được cứu rồi.

Na An kích động, ngẩng đầu chân thành nói:

- Ta muốn đi gặp thành chủ thành Huyền Vũ!

………….

Trong phòng sách ở cung điện.

Mục Lương đang chơi với một vật giống hình đám mây có màu đen, trông có vẻ cũng rất giống kẹo bông gòn.

Cái này là do anh thi triển năng lực Điều Khiển Mây tạo ra, xem thử có thể phát hiện được có gì chơi vui hơn không. Mục Lương khẽ nhấc tay lên, đám mây dài nửa mét trong tay anh lơ lửng rồi bay lên như khinh khí cầu.

Anh đứng dậy, nhấc chân giẫm lên đám mây, lòng bàn chân đạp trên đám mây, nhưng lại chẳng xuyên qua.

- Một mình đứng trên này chắc là không thành vấn đề.

Mục Lương khẽ lẩm bẩm.

Trong đầu anh đột nhiên lóe lên một suy nghĩ, quơ tay tạo ra càng nhiều đám mây đen khác, để bọn chúng chồng chất lên nhau, thể tích tăng lên rộng đến hai mét.

Mục Lương lại đứng trên mây, độ lún dưới hai chân cũng không thay đổi.

Anh lại thử nằm trên đám mây, vì thể tích chịu lực tăng lên, cho nên độ lún của cơ thể mới giảm xuống.

- Cũng thoải mái đấy chứ.

Mục Lương cảm thán một tiếng, gác hai tay sau đầu, hưởng thụ cảm giác thoải mái nhắm mắt lại.

Loay hoay một hồi, cánh cửa phòng sách nhẹ nhàng được đẩy ra, Mễ Nặc thò đầu vào trong phòng thăm dò.

- Hửm, đây là cái gì?

Đôi mắt màu xanh của Mễ Nặc nhìn chằm chằm vào, tò mò đi đến dưới những đám mây đen.

Cô nhìn xung quanh, không kìm được tính tò mò, vươn tay chọc nhẹ vào đám mây đen, cảm giác như đang chọc một cục bông lớn vậy.

- Có muốn lên nằm một lúc không?

Giọng Mục Lương vang lên từ trên đầu cô gái tai thỏ.

- A!

Mễ Nặc giật mình.

Cô ngẩng đầu nhìn lên, Mục Lương thò đầu ra từ trong đám mây đen, trên mặt lộ ra nụ cười tươi rói. Mễ Nặc nhăn nhó, bàn tay nhỏ bé nắm chặt vung tứ tung, quở trách nói:

- Ngươi làm ta giật mình đấy.

- Xin lỗi.

Mục Lương mỉm cười.

Anh đưa tay ra kéo cô gái tai thỏ trèo lên đám mây đen.

- Thật là mềm mại!

Mễ Nặc cũng quên luôn cơn giận dữ của mình, cả người nửa chìm vào trong đám mây đen.

Mục Lương nhận thấy sự thay đổi của đám mây đen, cộng thêm trọng lượng của cô gái tai thỏ, nhưng đám mây đen cũng không nứt ra.

- Mục Lương, đây là năng lực mới của ngươi sao?

Mễ Nặc tò mò hỏi.

- Ừm, phải.

Mục Lương thản nhiên đáp.

Mễ Nặc nheo mắt, vươn vai ưỡn ngực, hồn nhiên nói:

- Còn thoải mái hơn giường lớn làm bằng tơ nhện.

Mục Lương giơ tay chọc vào má cô gái tai thỏ, ôn nhu nói:

- Có thể thay vải lụa, sẽ càng thoải mái hơn.

- Chờ một thời gian nữa, đợi vải lụa thật sự sản xuất đại trà rồi mới đổi.

Mễ Nặc trầm giọng nói.

Trước mắt, vải lụa mới chỉ đạt mức độ ban đầu của sản xuất đại trà, nhưng vải lụa sản xuất ra đều được làm thành hàng may mặc, đưa đến Phố Buôn Bán biến thành tinh thạch hung thú.

Mục Lương đưa tay xoa đầu cô gái tai thỏ, vẫn ngoan như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận