Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1244: Hải Thần Che Chở!



-....Nó có thật sao?

Mậu Đạt ngẩn người, quay đầu hỏi người bên cạnh.

- Đúng vậy, xác thực là có, đó là một quốc gia lớn ở phía bên kia biển.

Đại Tề nghiêm túc gật đầu.

-.....

Khóe mắt của Mậu Đạt nhảy lên, hai tên này là chuyên nghiệp tới phá đám hắn đúng không?

Hắn quay đầu trừng Đại Tề và Kha Đa Lạp một cái, trong mắt mang theo ý cảnh cáo.

- Vô tri.

Bạch Sương trào phúng một tiếng, lửa giận trong lòng giảm bớt rất nhiều.

- Vương quốc Hải Đinh tồn tại thì sao chứ? Ngươi cũng có thể là kẻ giả mạo công chúa.

Mậu Đạt nóng nảy nói.

Kha Đa Lạp gật đầu liên tục, nói phụ họa:

- Đúng vậy, công chúa một nước làm sao có thể xuất hiện ở đây chứ?

Bạch Sương tức giận đến nghiến răng, nàng vội vàng giải thích:

- Ta, ta bất cẩn bị bão cuốn vào kênh Sương Mù, tỉnh lại thì đã xuất hiện ở đây rồi.

Đôi mắt đen của Mục Lương lóe sáng, sau khi nghe cuộc đối thoại của bốn người, anh đã có thể xác định vùng đất mới thật sự tồn tại, hơn nữa là nằm ở phía bên kia kênh Sương Mù.

Mậu Đạt đứng lên phản bác:

- Không thể nào, chúng ta đi qua nơi ấy phải mất gần mười ngày! Nếu như ngươi bị bão cuốn vào thì đã chết từ lâu rồi!!

- Các hạ, mời ngồi xuống nói chuyện.

Ly Nguyệt lạnh lùng liếc hắn một cái.

- A, xin lỗi....

Mậu Đạt vội vàng ngồi xuống rồi đặt tay ở trên đùi.

- Ta có Hải Thần Che Chở, lênh đênh trên biển mười ngày cũng không tính là gì.

Bạch Sương ưỡn ngực, để lộ sợi dây chuyền màu xanh nước biển.

- Hải Thần Che Chở!!

Mậu Đạt sửng sốt một chút.

Kha Đa Lạp kinh ngạc thốt lên một tiếng:

- Ma cụ cao cấp Hải Thần Che Chở!!

- Ngươi biết nó sao?

Mậu Đạt quay đầu hỏi.

- Biết được một chút, Hải Thần Che Chở là một trong các bảo vật trấn quốc của vương quốc Hải Đinh.

Kha Đa Lạp nói với sắc mặt nghiêm túc:

- Người đeo nó có thể gia tăng năng lực khống chế nguyên tố nước và tăng cường thực lực của bản thân. Đặc biệt là ở khi then chốt thì Hải Thần Che Chở còn có thể hộ chủ khi gặp nguy hiểm, nó sẽ tạo ra một màng chắn nước để bảo vệ chủ nhân của nó.

Bạch Sương lườm Kha Đa Lạp một cái, ngạo nghễ nói:

- Ngươi thực sự biết rất nhiều.

Kha Đa Lạp cười nói:

- Hì hì, tất cả đều là do ta nghe được những người trong quán rượu nói.

Nơi nhanh nhất để truyền đạt và nghe ngóng tin tình báo là những quán rượu ngầm trong vương quốc.

Một bộ phận lớn nhà mạo hiểm thường nói lỡ lời khi uống say, điều này dẫn đến rất nhiều tin tức bị người có ý đồ moi ra.

Mậu Đạt quay đầu trừng Kha Đa Lạp một cái, chuyện này thì có gì đáng giá đắc ý chứ?

Kha Đa Lạp lập tức ngậm miệng không nói thêm câu nào nữa.

Đôi mắt của Mậu Đạt híp lại, sắc mặt vẫn tỏ ra như thường, hỏi:

- Các hạ thật sự là công chúa của vương quốc Hải Đinh sao?

- Đương nhiên rồi.

Bạch Sương hừ nhẹ một tiếng.

Mậu Đạt nhếch miệng nở nụ cười, bình tĩnh hỏi:

- Vậy ngươi biết làm thế nào để trở về không?

- Ta không biết...

Đôi mắt màu vàng tím của Bạch Sương có chút ảm đạm.

Cô nôn nóng chờ mong được gặp bọn người Mậu Đạt như vậy chính là vì muốn tìm biện pháp quay trở lại vương quốc Hải Đinh.

- Hì hì, chúng ta biết nha.

Kha Đa Lạp nhất thời lanh mồm lanh miệng để lộ bí mật ra ngoài.

- Ngươi ngậm miệng lại đi!

Trán của Mậu Đạt nổi gân xanh, giơ tay gõ mạnh vào đầu người bên cạnh.

- A, đau quá!!

Kha Đa Lạp ôm đầu la to, hai mắt ngấn lệ.

- Bây giờ ta lại hoài nghi các ngươi mới là kẻ lừa đảo.

Bạch Sương không khỏi nghi ngờ, những người này thật sự xuyên qua kênh Sương Mù sao?

Hiện tại, cô đột nhiên không dám xác định, lúc trước gặp bão thật sự trời xui đất khiến mới có thể đi qua được nơi đó sao?

Thật ra trong lòng Bạch Sương đã tin tưởng bảy, tám phần rồi, chỉ có xuyên qua kênh Sương Mù mới có thể giải thích hợp lý những gì nàng đã chứng kiến ở nơi đây.

Chỉ là ba người trước mắt thật sự cho nàng một loại cảm giác không đáng tin cậy cho lắm.

Mậu Đạt đảo mắt một vòng, công chúa vương quốc Hải Đinh không biết cách để trở về, cũng không biết con đường xuyên qua nơi ấy, có lẽ hắn có thể đánh bạc một phen.

Hắn ngồi thẳng người, bình tĩnh nói:

- Ngươi tin hay không cũng không quan trọng, hai ngày nữa chúng ta sẽ trở về, không liên quan gì đến ngươi cả.

-!!

Đồng tử màu vàng tím của Bạch Sương co rụt, đây là cơ hội để về nhà.

- Bọn hắn không có nói sai.

Mục Lương bình tĩnh lên tiếng.

Cô gái tóc tím thở gấp một chút, nàng biết tiểu hầu gái có thể xem thấu lời nói dối, nếu Mục Lương đã nói như vậy thì rất có thể đó là sự thật.

Ánh mắt của Bạch Sương chợt lóe, sắc mặt biến đổi, cô càng thêm băn khoăn không biết nên nói như thế nào để Mậu Đạt mang cô băng qua kênh Sương Mù.

Mậu Đạt nở nụ cười như có như không, nói:

- Các hạ, giả mạo công chúa của một nước thì sẽ các nơi bị truy nã.

Hắn vẫn không tin cô gái tóc tím là công chúa của vương quốc Hải Đinh, trên đời này làm sao có nhiều chuyện trùng hợp như vậy chứ.

- Ngươi! Ta có Hải Thần Che Chở, đây chính là chứng cứ tốt nhất.

Bạch Sương tức giận nói.

Trong lòng cô vô cùng phiền muộn, không biết vì sao mình phải chứng minh thân phận với Mậu Đạt?

Mậu Đạt nhún vai, không thèm để ý mà nói:

- Kha Đa Lạp đã nói rồi còn gì, tin tức liên quan tới Hải Thần Che Chở có thể hỏi thăm ở quán rượu, cho nên ngươi có biết thì cũng không thể chứng minh được gì cả.

- Ngươi!!

Bạch Sương tức giận.

Cô đột ngột đứng lên, quay đầu nhìn về phía Mục Lương, lạnh nhạt nói:

- Mục Lương các hạ, ta cảm thấy cơ thể có chút không thoải mái, mạn phép về trước nghỉ ngơi.

Cô gái tóc tím bỏ lại một câu, không đợi anh đáp lại đã nổi giận đùng đùng xoay người đi ra ngoài.

Khi đi ngang qua Mậu Đạt, cô giận dữ trừng mắt nhìn hắn một cái rồi rời khỏi sảnh yến hội mà không quay đầu lại.

- Mục Lương?

Hồ Tiên kinh ngạc nhìn về phía Mục Lương.

- Không có việc gì đâu, để cho cô ấy rời đi thôi.

Mục Lương mỉm cười, tỏ vẻ không thèm để ý.

Mục tiêu chính của yến hội lần này là ba người Mậu Đạt, anh mời Bạch Sương tới đây chủ yếu là vì xác minh sự tồn tại của châu lục mới mà thôi.

………….

Mậu Đạt nhìn bóng lưng Bạch Sương rời đi, âm thầm cười nhạo.

Hắn xoay người lại, đứng lên cung kính nói:

- Thành chủ đại nhân tôn kính, ta cảm thấy nàng ta không phải là công chúa, nếu không nàng sẽ không lỗ mãng như vậy, nói rời đi là rời đi.

Mục Lương mỉm cười đầy ẩn ý, anh không có trả lời mà là bưng trà nóng lên nhấp một miếng.

Ba người Mậu Đạt liếc nhau, trong lòng thấp thỏm, suy nghĩ cách hỏi thăm tình huống bên này để chuẩn bị cho công việc buôn bán.

Mục Lương đặt chén trà xuống, bình tĩnh hỏi:

- Ba vị, có thể nói cho ta nghe một chút về tình huống bên kia kênh Sương Mù được không?

Đôi mắt của Mậu Đạt sáng lên, cái này vừa lúc hợp ý hắn.

Hồ Tiên hơi nâng mắt lên, nói với giọng điệu nửa đùa nửa thật:

- Các ngươi đừng nói dối nha, nếu không thì sẽ bị đánh gãy chân, treo lên tường thành thị chúng.

Mậu Đạt nghe vậy có chút hoảng hốt, giơ tay vỗ ngực đảm bảo:

- Xin cứ yên tâm, những gì ta nói đều là sự thật.

- Vậy ngươi nói đi.

Một chiếc đuôi của Hồ Tiên giơ lên che khuất nụ cười giễu cợt.

Tròng mắt của Mậu Đạt xoay tròn, cười hỏi:

- Xin hỏi đại nhân muốn biết về cái gì?

Bạn cần đăng nhập để bình luận