Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 920: Chỉ Những Người Có Năng Lực Đặc Biệt Mới Đi Theo



Mục Lương ôn hòa nói:

- Đến thành phố Bắc Hải thương lượng chuyện mua thịt cua một tí về sau có thể cung ứng thịt cua thời gian dài hay không?

Anh đang suy nghĩ nếu như có thể bắt mấy con cua nuôi, có thể hay không nuôi sống?

Chỉ là trên lưng Rùa Đen không có nước biển, sợ là nuôi không sống nổi những con Cua Qủy Xanh đó, điều này cần làm thí nghiệm mới được.

- Ta sẽ đi sắp xếp.

Nguyệt Thấm Lan nghiêm túc gật đầu.

Cô nhớ tới cái gì, vội vã lên tiếng nói:

- Đúng rồi, sắp đến thời gian Ốc Đảo lên đường, ngươi không đi tiễn Hồ Tiên một chút sao?

- Còn có một giờ đồng hồ.....

Mục Lương nghiêng đầu nhìn về đồng hồ lắc lư phía trên tường, sắp bốn giờ.

Ốc Đảo định đúng 5 giờ sẽ xuất phát, rời khỏi thành Huyền Vũ đi vào sâu trong đất liền.

- Ta đi nhìn thử.

Mục Lương để đũa xuống, xoay người đi ra bên ngoài.

Nguyệt Thấm Lan nhìn Mục Lương rời khỏi, quay đầu nhìn về phía tiểu hầu gái, dặn dò:

- ~ Mang một ít đến cho Vưu Phi Nhi, bảo cô ấy chú ý nghỉ ngơi.

- Vâng.

Ấu Lan ngoan ngoãn đáp.

Mục Lương cắt một tảng lớn thịt Hư Quỷ cấp 9 cho vào trong tủ lạnh, lúc Vưu Phi Nhi làm thí nghiệm có thể tự lấy. Trừ phi cần dùng đến thịt sống, Mục Lương mới canh giữ ở Sở Nghiên Cứu.

Mục Lương rời khỏi cung điện, vọt lên, bay về phía ngoài thành.

Cũng không lâu lắm, Ốc Đảo trôi nôi trên không trung đã tiến vào trong tầm mắt anh, dáng vẻ bề ngoài Ốc Đảo đã xây xong, có thể thấy có người đang vận chuyển rương hàng hóa vào trong Ốc Đảo.

- Đều cẩn thận một chút, bên trong đều đựng đồ gia vị, đừng làm đổ.

Hồ Tiên hai tay chống nạnh, nhìn chằm chằm nhân viên công tác vận chuyển hàng.

- Vâng.

Nhân viên công tác đáp lời, càng cẩn thận vận chuyển hàng. Bốn vị trưởng lão Ốc Đảo đang ở chọn nhân viên lưu lại.

- Ngươi, còn có ngươi đều ở lại đây đi.

Bố Nhĩ Liên giơ tay lên chỉ vào nhân viên trước mặt.

- Tam trưởng lão, ta còn muốn làm nghiên cứu.

Nam tử gấp giọng hô.

Bố Nhĩ Liên lạnh nhạt nói:

- Ở thành Huyền Vũ vẫn có thể làm nghiên cứu, lúc này nên lấy chuyện hội nghị làm trọng.

- Vâng.

Trong mắt nam tử này lộ tia bất đắc dĩ, chỉ có thể gật đầu đáp ứng.

- Ngươi, còn có ngươi cũng đều ở lại, Mục Lương các hạ sẽ sắp xếp cho các ngươi chỗ ở, không cần lo lắng.

- Còn có các ngươi, đều lưu lại.

-..

Trong chốc lát, Bố Nhĩ Liên đã chọn ra gần một trăm người, đều bị yêu cầu ở lại thành Huyền Vũ.

Đến cuối cùng, có thể leo lên Ốc Đảo chỉ có chưa đến năm mươi người, trong những người này phần lớn đều là người có thân thể khỏe mạnh, chủ yếu là nam phụ trách việc chân tay.

Còn có phần nhỏ người là sở hữu năng lực đặc biệt, là người quan trọng, mỗi lần Ốc Đảo ra ngoài không thể vắng mặt.

Như Lôi Y Tạp, cô ấy sở hữu năng lực tìm người, là người dẫn đường cho Ốc Đảo lúc đón người.

- Tốt lắm, những người còn lại đều thu dọn đồ đạc, chuẩn bị đi lên Ốc Đảo.

Bố Nhĩ Liên ra lệnh với những người mang theo....

……………

- Chuẩn bị xong, sẵn sàng xuất phát sao?

Mục Lương từ trên trời giáng xuống, rơi vào bên cạnh Hồ Tiên.

Hồ Tiên xoay người lại, giọng kiều mị nói:

- Sắp rồi, các loại hàng hóa đều đã mang lên, có thể xuất phát.

Mục Lương ngước mắt nhìn lại, Ốc Đảo nổi lơ lửng cách mặt đất ba mét, dựa vào đầu gỗ xây thành cầu thang nối tiếp mặt đất. Nhân viên công tác đang khiêng các rương gỗ, cẩn thận leo lên Ốc Đảo.

Hồ Tiên ngước mắt nhìn về phía anh, lông mi nhỏ dài của cô nhẹ nhàng run lên, trong con ngươi màu đỏ rực có chút ảm đạm.

- Không nỡ xa ta?

Mục Lương nhìn vào nữ nhân đuôi cáo, giơ tay lên nhẹ nhàng vuốt khóe mắt của cô. Khóe môi của Hồ Tiên nhếch lên, giọng hơi khó chịu nói:

- Đương nhiên là luyến tiếc.

- Ta chờ ngươi trở lại.

Mục Lương cười một tiếng, giơ tay lên xoa xoa gương mặt của cô gái đuôi cáo.

- Cho ta một bộ quần áo của ngươi, ta muốn mang theo đi ra ngoài.

Khuôn mặt xinh đẹp của Hồ Tiên ửng đỏ nói:

- Đây.

Mục Lương ngẩn người, sau đó giơ tay lên khẽ lật, lấy ra một bộ quần áo rộng thùng thình chứa trong không gian đưa cho nữ nhân đuôi cáo

- Chính là cái mùi này.

Hồ Tiên cúi đầu nhẹ ngửi một cái, đây là mùi hương quen thuộc trên người Mục Lương.

Anh nhìn giống như dáng vẻ si mê của cô, khóe mắt anh nhịn không được run lên.

..........

- Hô..

Hồ Tiên thở khẽ một hơi dài, cầm quần áo xếp xong ôm vào trong ngực, đôi tai hồ ly đang cụp xuống, nhẹ nhàng run lên.

- Còn muốn cái gì nữa không?

Mục Lương ôn nhu cười hỏi.

Hồ Tiên nghe vậy đuôi lắc lắc, khuôn mặt cô đỏ lên rồi nhón chân lên, tiến đến bên tai Mục Lương khẽ thì thầm một tiếng.

Mục Lương sửng sốt một chút, con ngươi màu đen lóe tia sáng.

- Ta sẽ đáp ứng ngươi.

Anh nhếch miệng lên, cúi đầu đặt một nụ hôn lên môi của nữ nhân đuôi cáo. Gương mặt của Hồ Tiên lại ửng đỏ, hài lòng hừ nhẹ một tiếng.

Mục Lương ôn nhu dặn dò:

- Một đường cẩn thận, nhớ kỹ, an toàn là quan trọng nhất.

- Ta đã biết.

Trong mắt Hồ Tiên mang theo tia kiều mị gật đầu.

- Mục Lương các hạ.

Bối Nhĩ Liên cất bước đi tới.

Phía sau cô ấy là những người Ốc Đảo tạm thời ở lại thành Huyền Vũ.

- Ừm.

Mục Lương nhẹ nhàng đáp.

Bối Nhĩ Liên hơi khom lưng cung kính nói:

- Mục Lương các hạ, bọn họ sẽ tạm thời ở lại nơi này, xin các hạ sắp xếp cho bọn họ một chút.

- Có thể.

Mục Lương lạnh nhạt gật đầu.

- Cảm ơn.

Bối Nhĩ Liên nhẹ nhàng ra một hơi thở, lần thứ hai hành lễ biểu thị tôn kính.

Tứ trưởng lão Ốc Đảo thò đầu ra từ tầng bốn Ốc Đảo, lớn tiếng hô:

- Có thể chuẩn bị xuất phát.

- Được rồi.

Bối Nhĩ Liên ngẩng đầu lên tiếng.

Đinh đông đinh đông ~~~

Tiếng chuông du dương từ đằng xa truyền đến, tổng cộng vang lên năm tiếng.

- Chuẩn bị lên đường đi.

Mục Lương lạnh nhạt nói.

- Vâng.

Hồ Tiên hơi buồn đáp.

Mục Lương quay đầu nhìn một vòng, cau mày nói:

- Đúng rồi, Hổ Tây với Hạ Lạc đâu?

- Chúng ta ở chỗ này.

Âm thanh trong veo của Hạ Lạc truyền đến từ đỉnh đầu.

Mục Lương ngẩng đầu nhìn lại, Hạ Lạc với Hổ Tây đứng ở trên tầng cao nhất Ốc Đảo, thò đầu ra vẫy tay xuống phía dưới.

- Các cô ấy đã đi lên từ sớm.

Giọng Hồ Tiên yêu mị giải thích.

Thiếu nữ tóc màu cam với Hổ Tây đã đi lên từ rất sớm, giúp đỡ công tác trên Ốc Đảo.

- Vậy lên đường đi.

Mục Lương ôn hòa đáp.

- Vâng.

Hồ Tiên gật đầu một cái, xoay người muốn leo lên Ốc Đảo.

- Ta mang ngươi đi lên.

- ...

Mục Lương đi lên trước, tay anh đặt ở thắt lưng Hồ Tiên, nhẹ nhàng nhảy dựng lên, ung dung leo lên tầng ba Ốc Đảo.

Lạch cạch....

Đôi chân của hai người rơi xuống đất, Mục Lương thả lỏng bàn tay ra, Hồ Tiên nhẹ nhàng lui lại một bước nhỏ.

Cuối cùng, anh vỗ đầu Hồ Tiên, dặn dò nói:

- Có việc thì dùng Trùng Cộng Hưởng liên hệ.

- Ta biết rồi.

Hồ Tiên ngây thơ đáp.

Mục Lương xoay rồi, động tác nhẹ nhàng rời khỏi Ốc Đảo, đứng lơ lửng giữa không trung nhìn chăm chú vào Ốc Đảo.

Vù vù vù~~~

Gió lớn nổi lên, âm thanh liên tiếp không ngừng, mới từ từ khiến Ốc Đảo dâng lên.

- Đại nhân, chúng ta đi đây!

Trên Ốc Đảo, Hạ Lạc dùng sức vẫy tay.

- Mục Lương, chờ ta trở về.

Hồ Tiên đứng sát ở biên giới tầng ba Ốc Đảo, ánh mắt cô lấp lánh nhìn chằm chằm Mục Lương.

- Thuận buồm xuôi gió.

Mục Lương ôn hòa mỉm cười đáp.

Bạn cần đăng nhập để bình luận