Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2447: Lời Giải Thích Của Ngươi Không Thể Khiến Ta Thỏa Mãn.

Lam Khê trợn tròn mắt, vốn tưởng rằng mình gặp Hồ Tiên là do quá xui xẻo, không ngờ bây giờ lại gặp được một Nguyệt Thấm Lan có quan niệm giống y như vậy, lạnh lùng nói:

- Việc này ngươi không cách nào làm quyết định được.

- Không, cô ấy có thể.

Giọng nói trong trẻo vang lên, Mục Lương cất bước đi vào phòng tiếp khách.

Nguyệt Thấm Lan mỉm cười gật đầu, nói:

- Tới rồi à.

- Ừm, vừa mới xong việc.

Mục Lương ôn hòa nói, xoay người ngồi ở chủ vị, bình tĩnh nhìn Lam Khê vẻ mặt ngạc nhiên.

- Bệ hạ.

Đôi mắt của Lam Khê mở to, hành lễ đúng mực.

Mục Lương hờ hững nhìn cô gái tóc xám bạc, nói:

- Theo ta được biết, Hiệp Hội Ma Pháp Sư là sự tồn tại có cũng được không có cũng được.

Lam Khê sừng sộ phản bác:

- Sao có chuyện đó được!? Tòa thành nào có Hiệp Hội Ma Pháp Sư thì đều rất an toàn, đây chính là giá trị tồn tại lớn nhất!

Nguyệt Thấm Lan trợn trắng mắt:

- Theo ta được biết, khi thành Kiều Tây Khắc gặp phải Hư Quỷ công kích thì Hiệp Hội Ma Pháp Sư các ngươi chạy nhanh nhất.

- ...

Lam Khê há miệng.

Cô có biết đến chuyện thành Kiều Tây Khắc bị Hư Quỷ đồ thành.

Nguyệt Thấm Lan tiếp tục nói:

- Khi thành Y Lê bùng nổ phản loạn thì Hiệp Hội Ma Pháp Sư các ngươi cũng không có ra tay.

- Khi thành Đinh Đạt bùng nổ nạn đói thì Hiệp Hội Ma Pháp Sư các ngươi cũng không có ra tay cứu giúp, coi trọng tiền tài còn hơn mười ngàn người chết đói trong thành.

Lời nói của cô gái ưu nhã như một con dao đâm vào ngực của Lam Khê.

- ...

Cô ta lại im lặng lần nữa, không cách nào mở miệng cãi lại được, bởi vì những thứ này đều là chuyện đã diễn ra.

Nguyệt Thấm Lan buông hai chân bắt chéo, ưu nhã nói:

- Ta còn biết rất nhiều chuyện giống như vậy, cần ta liệt kê ra cho ngươi không?

Lam Khê mím môi, sắc mặt cô ta tái nhợt, một ít tín ngưỡng trong lòng bị dao động.

Nguyệt Thấm Lan không khách khí mà nói tiếp:

- Hiệp Hội Ma Pháp Sư các ngươi âm thầm làm việc xấu không ít đâu, không cần lấy danh nghĩa vì hòa bình, vì nhóm Ma Pháp Sư, cái này chỉ khiến mọi người chán ghét hơn thôi.

Lam Khê lập tức ngẩng đầu nhìn về phía Nguyệt Thấm Lan, hỏi:

- Chuyện xấu gì ?

- Đừng nói là ngươi không biết?!

Nguyệt Thấm Lan liếc nữ nhân một cái.

- Ta không biết.

Lam Khê nghiêm mặt đáp.

Nguyệt Thấm Lan hơi nghiêng người tới trước, nói:

- Hai năm trước, thành chủ thành Bác Lập Nạp chiếm được một tấm bản đồ bảo tàng, ngày hôm sau đã bị phát hiện chết thảm trong nhà, bản đồ bảo tàng lại không cánh mà bay, ngươi đoán chuyện này là do ai làm?

Con ngươi của Lam Khê co rút lại, trong lòng có một suy đoán nhưng cô ta lại không dám nói.

Nguyệt Thấm Lan tiếp tục nói:

- Trong kho báu có một thanh đao ma cụ cao cấp tên gọi là Liệt Dương.

Cơ thể của Lam Khê run lên, cô ta nhớ rõ hội trưởng chi nhánh Hiệp Hội Ma Pháp Sư trú đóng thành Bác Lập Nạp có một cây đao, hình như tên cũng là Liệt Dương.

- Ngươi biết nó.

Mục Lương nói với giọng điệu khẳng định.

- Biết.

Lam Khê co giật khóe miệng, gian nan giải thích:

- Có lẽ là có hiểu lầm gì đó rồi, ta đoán là hắn báo thù thay thành chủ thành Bác Lập Nạp, cướp được nó từ trong tay kẻ địch.

Nguyệt Thấm Lan nói không chút để ý:

- Ngươi muốn nghĩ như vậy thì cũng được thôi.

Sắc mặt của Lam Khê trắng bệch, không biết trả lời Nguyệt Thấm Lan như thế nào.

Mục Lương nhìn chăm chú vào cô gái tóc xám bạc, mười ngón tay giao nhau đặt ở trước người, nói:

- Bây giờ nói sang chuyện khác đi, chuyện liên quan tới Thép Tím.

…….

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã gật đầu, phụ họa nói:

- Suýt nữa đã quên chuyện Thép Tím rồi.

- Các ngươi đang nói cái gì thế?

Lam Khê nghe vậy, con ngươi của cô ta co rụt, khẩn trương nhìn chăm chú vào Mục Lương.

Nguyệt Thấm Lan lạnh nhạt nói:

- Chớ giả bộ, công tước Bá Lệ đã bị chúng ta bắt được rồi, bây giờ hắn đang ở khu Trung Ương, có cần ta gọi hắn tới đây nói chuyện với ngươi không?

Lam Khê lo sợ nuốt nước bọt, giải thích:

- Ta không có ý định muốn trộm Thép Tím, chỉ là thiếu Bá Lệ một nhân tình cho nên không thể không hỗ trợ.

Mục Lương nhấc mắt lên, nói với giọng điệu lạnh nhạt:

- Lời giải thích của ngươi không thể khiến ta thỏa mãn.

- Ta không phủ nhận mình làm chuyện này.

Lam Khê khẽ cắn răng.

Trong đầu cô ta xoay chuyển vô số ý niệm, nếu như đột nhiên thi triển ma pháp không gian truyền tống thì mình có thể thuận lợi rời đi sao?

- Khu vực khai thác mỏ Thép Tím thuộc về vương quốc Huyền Vũ, đừng nói ngươi không biết chuyện này.

Ánh mắt của Nguyệt Thấm Lan lấp lóe, lạnh lùng bảo:

- Dưới tình huống đã biết mà còn dám hỗ trợ trộm cướp Thép Tím, ngươi có ý định muốn đối địch với vương quốc Huyền Vũ chúng ta phải không?

Lam Khê giải thích:

- Không phải, ta không hề có ý đối địch với các ngươi, thật sự chỉ là vì trả nhân tình thôi!

- Nhân tình đã trả, nhưng ngươi cũng đã đắc tội vương quốc Huyền Vũ.

Mục Lương nhàn nhạt mở miệng.

Lam Khê nhắm mắt nói:

- Chuyện này không phải là ý muốn của bản thân ta, ta có thể bồi thường.

- Làm thế nào để bồi thường?

Nguyệt Thấm Lan tỏ vẻ hứng thú hỏi.

Lam Khê suy nghĩ một chút, thử thăm dò:

- Ta cũng thiếu các ngươi một nhân tình?

- Nhân tình của ngươi đáng giá tiền sao?

Nguyệt Thấm Lan có chút cạn lời hỏi.

- .... Các ngươi chắc đã biết ta là Ma Pháp Sư song hệ cấp 9 phải không?

Khóe miệng của Lam Khê khẽ giật.

Mục Lương biết ẩn ý của cô gái tóc xám bạc, chỉ là đối với anh mà nói thì Ma Pháp Sư song hệ thì như thế nào, nhân tình của cô ta vẫn không đáng giá bao nhiêu tiền.

Nguyệt Thấm Lan nhàn nhạt nói:

- Có lẽ đối với người khác mà nói thì Ma Pháp Sư song hệ rất đáng gờm, nhưng đối với bệ hạ chúng ta thì chẳng là gì cả.

Lam Khê nhìn về phía Mục Lương, suy nghĩ trong đầu xoay chuyển hàng trăm lần, cô ta vẫn cảm thấy mình nên bỏ chạy mới đúng.

Môi của cô ta mấp máy lẩm bẩm chú ngữ, điều động nguyên tố không gian xung quanh.

- Ba ~~~

Mục Lương chợt vỗ tay một cái, nói:

- Ở khu Trung Ương, ma pháp không gian của ngươi vô hiệu, không cần thử.

Con ngươi của Lam Khê co rút lại, khiếp sợ nhìn về phía Mục Lương, kinh thanh hỏi:

- Ngươi vừa làm cái gì?

- Cầm giữ không gian.

Mục Lương thuận miệng giải thích một câu.

Nguyệt Thấm Lan nói với giọng không nhanh không chậm:

- Nếu so về phương diện ma pháp không gian thì tạo nghệ của ngươi không cao bằng bệ hạ chúng ta đâu.

- Tại sao lại có thể như vậy chứ?

Đôi mắt đẹp của Lam Khê trừng lớn.

- Tốc độ ngâm xướng của ngươi quá chậm.

Giọng nói của Mục Lương bỗng nhiên vang lên phía sau lưng cô gái tóc xám bạc.

Cô ta khiếp sợ quay đầu nhìn về phía sau, không biết từ lúc nào mà Mục Lương đã xuất hiện ở nơi đó.

Lam Khê khiếp sợ nói:

- Bao giờ thì ngươi....?!

Cơ thể của Mục Lương lóe lên rồi biến mất, chớp mắt đã trở lại chủ vị, hờ hững nói:

- Ta thừa nhận ngươi rất có thiên phú, ở tuổi này có thể trở thành Ma Pháp Sư song hệ cấp 9 là rất có tài năng, nhưng như thế vẫn chưa đủ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận