Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 818: Thành Phi Điều Chấp Thuận Trở Thành Thành Dưới Trướng Thành Huyền Vũ



Sắc mặt của Hạ Nạp Ân hiện lên sự rung động. Một phần, đây cũng không phải là số lượng nhỏ.

- Mục Lương các hạ, vậy còn nhận được sự che chở của thành Huyền Vũ là như thế nào?

Hạ Lạc tò mò hỏi.

Mục Lương nghiêng người tới trước, vô cùng bình tĩnh nói:

- Ta tìm được một ổ sào huyệt Hư Quỷ ở thành Sơn.

- Sào huyệt Hư Quỷ!

Hạ Khoa Phu và Hạ Nạp Ân lập tức cứng đờ, trên mặt hiện lên sự khiếp sợ.

- Trong sào huyệt có hơn mười vạn con Hư Quỷ, mà Hư Quỷ cấp 9 có ba con, Hư Quỷ cấp 8 hơn mười con.

Mục Lương gõ nhẹ ngón tay xuống mặt bàn.

-....

Hạ Khoa Phu há to miệng, hiển nhiên là bị lời nói của anh làm cho choáng váng.

- Mục Lương các hạ…. Ngươi đang nói đùa phải không?

Hạ Nạp Ân lắp bắp hỏi, sắc mặt sợ hãi.

- Ngươi cảm thấy thế nào?

Mục Lương nhàn nhạt hỏi ngược lại một câu.

-......

Khoa Phu và Hạ Nạp Ân đều há to miệng, cả hai biết anh đang nói thật.

Dựa vào thực lực của anh, không cần thiết phải nói dối.

Mục Lương bình tĩnh nói:

- Không chỉ có thành Sơn, dưới lòng đất thành Vũ Thái cũng có một ổ sào huyệt Hư Quỷ.

Anh nhàn nhạt hỏi một câu:

- Ngươi cảm thấy với thực lực của thành Phi Điểu, có thể ngăn cản được sự tấn công của thủy triều Huyết Nguyệt Hư Quỷ không?

……….

Hạ Khoa Phu nghe Mục Lương nói xong, sắc mặt lão càng khó coi hơn.

Nếu những gì Mục Lương nói là sự thật, như vậy khi thủy triều Huyết Nguyệt Hư Quỷ tiến tới thì rất có thể thành Phi Điểu sẽ ngăn cản không nổi.

- Chúng ta có thể bay lên, Hư Quỷ sẽ không thể tấn công chúng ta.

Hạ Lạc bĩu môi, ngạo nghễ nói.

- Hư Quỷ cấp 8 đều biết bay.

Mục Lương nhẹ nhàng nói một câu.

- Có thật không?

Hạ Lạc kinh ngạc thốt lên.

- Đương nhiên là thật, ta còn hỗ trợ đánh Hư Quỷ đấy!

Nguyệt Phi Nhan nâng cầm đáp.

Trên thực tế cô chỉ đối mặt với Hư Quỷ cấp thấp, nhưng vì phối hợp với Mục Lương nên phải thêm thắt một chút.

- Thì ra Hư Quỷ biết bay.

Trên mặt Hạ Lạc lộ ra vẻ động dung.

- Mục Lương các hạ nói không sai.

Hạ Khoa Phu trầm giọng nói.

Lão biết Hư Quỷ cấp 8 trở lên đều biết bay, chính vì như vậy nên lão mới sợ hãi.

- Cha …

Hạ Nạp Ân nhìn về phía cha mình, trên mặt hắn mang theo sự dò hỏi.

Hạ Khoa Phu ngẩng đầu nhìn Mục Lương, hỏi với giọng điệu không phách lối không tự ti:

- Mục Lương các hạ, xin mạo muội hỏi một câu, thực lực bây giờ của ngươi là.....

- Chính ngươi tự cảm nhận đi.

Vừa dứt lời, khí thế quanh thân Mục Lương lập tức phóng ra, bao phủ Hạ Khoa Phu.

Ông….

Toàn bộ không khí trong phòng tiếp khách đều ngưng kết lại, Hạ Nạp Ân lập tức trợn trắng mắt rồi ngã xuống đất.

- Anh trai!

Hạ Lạc kinh ngạc thốt lên, vội vàng tiến lên nâng Hạ Nạp Ân dậy.

Cô gái tóc cam không có ngã xuống hoàn toàn vì Mục Lương nương tay, không có bảo phủ khí thế lên người cô ấy.

Vẻ mặt của Hạ Khoa Phu đại biến, sắc mặt lão vốn dĩ khó coi ngay lập tức trở nên trắng bệch.

Giống như trên người bị đè ép một ngọn núi khổng lồ nặng vạn tấn, khiến lão thở không nổi.

Ngay sau đó, khí thế của Mục Lương thối lui như thủy triều.

- Hô hô hô ~~-

Hạ Khoa Phu thở dồn dập, toàn thân lão ướt đẫm mồ hôi, giống như mới vớt từ trong nước ra.

- Cha, ngài không sao chứ?

Hạ Lạc quan tâm hỏi.

- Ta không sao.

Hạ Khoa Phu hít một hơi thật sâu, chậm rãi đưa nhịp tim và hô hấp trở lại bình thường.

Lão nhìn đứa con trai lớn vẫn còn trong trạng thái hôn mê.

Trong lòng lão vẫn còn khiếp sợ không thôi, khí thế mà Mục Lương tản mát ra đó là cường giả cấp 10 mới có thể đạt tới.

Thành chủ đời trước của thành Phi Điểu chính là cao thủ cấp 9, nhưng khí thế còn không bằng một phần ba của Mục Lương.

- Hài lòng chứ?

Mục Lương bình tĩnh hỏi.

Vẻ mặt của Hạ Khoa Phu trở nên trịnh trọng, lão đứng lên cung kính thi lễ:

- Mục Lương đại nhân, thành Phi Điểu nguyện ý trở thành thành dưới trướng thành Huyền Vũ.

- A, mới đó đã đáp ứng rồi?

Nguyệt Phi Nhan chớp chớp đôi mắt màu đỏ.

Hạ Lạc kinh ngạc thốt lên:

- Phụ thân đại nhân, ngươi không suy xét thêm một chút sao?

- Ta đã nghĩ kỹ rồi, trở thành thành quy thuộc của thành Huyền Vũ cũng không có gì không tốt.

Hạ Khoa Phu lắc đầu trầm giọng nói.

Lão quay đầu nhìn Mục Lương, khàn khàn nói:

- Đại nhân Mục Lương, ta còn có một thỉnh cầu, hy vọng ngươi sẽ đáp ứng.

- Ngươi cứ nói.

Mục Lương đưa tay ra hiệu.

- Hy vọng đại nhân có thể mang Hạ Lạc ở bên cạnh.

Hạ Khoa Phu thỉnh cầu.

- Cha!!

Đôi mắt màu cam của Hạ Lạc trợn tròn, chẳng lẽ cha không cần cô nữa sao?

-.....Ta đồng ý.

Mục Lương cảm thấy kinh ngạc, nhưng suy nghĩ một chút vẫn gật đầu đồng ý.

- Không phải ngươi luôn muốn đi nhìn thế giới bên ngoài sao? Đây là một cơ hội tốt.

Hạ Khoa Phu vỗ vai của con gái, nói với giọng điệu chân thành:

- Ta chỉ yên tâm khi ngươi đi theo đại nhân.

Hạ Lạc biến sắc, đúng là cô muốn nhìn bên ngoài, nhưng lại không nỡ rời xa cha và thành Phi Điểu.

- Đi đi, tới lúc ngươi nên đi nhìn thế giới bằng chính đôi mắt của mình rồi.

Hạ Khoa Phu thành khẩn nói.

Còn nửa năm nữa thì thủy triều Huyết Nguyệt Hư Quỷ sẽ buông xuống, lão hy vọng đến lúc đó con gái có thể bình an vô sự, mà đi theo Mục Lương mới có thể an toàn hơn.

- Cha, như vậy thật sự không sao chứ?

Đôi mắt của Hạ Lạc có chút phiếm hồng.

- Ừ.

Hạ Khoa Phu mỉm cười gật đầu.

- Cha, ta sẽ rất nhớ ngươi.

Hạ Lạc vươn tay ôm lấy cha mình, nhỏ giọng nức nở.

-.....

Hạ Khoa Phu cạn lời một giây, cứ tưởng rằng con gái sẽ mãnh liệt yêu cầu ở lại, không ngờ cứ thế mà đồng ý rồi.

Lão cạn lời một lúc, sau đó quay đầu nhìn về phía Mục Lương, cung kính hỏi:

- Mục Lương đại nhân, ngươi muốn căn cứ trung chuyển được xây ở đâu?

- Xây ở thành Phi Điểu.

Mục Lương ngước mắt nhàn nhạt nói.

Khi anh biết vị trí trung tâm của rừng Vạn Khô ở ngay thành Phi Điểu, trong lòng anh đã suy tính xây dựng căn cứ trung chuyển ở đây.

Không chỉ là vì vị trí địa lý mà còn bởi vì sức lao động.

Nếu như xây căn cứ trung chuyển ở thành Phi Điểu, như vậy dân chúng nơi đây chính là sức lao động có sẵn, có thể hỗ trợ trồng trọt rau xanh.

- Được.

Hạ Khoa Phu chậm rãi gật đầu, xây căn cứ trung chuyển ở đây cũng khá tốt, địa bàn quen thuộc dễ xử lý hơn.

- Trước đó ta muốn các ngươi phối hợp ta hoàn thành một việc.

Mục Lương đứng lên, cất bước đi tới trước mặt Hạ Khoa Phu.

- Chuyện gì?

Hạ Khoa Phu sửng sốt, nói xong muốn đứng dậy.

- Ngươi cứ ngồi đi.

Mục Lương đặt tay lên vai Hạ Khoa Phu, đè lão ngồi trở lại ghế.

Ngay sau đó, Lĩnh vực Im lặng bao phủ toàn bộ phòng tiếp khách.

Đôi mắt của Hạ Khoa Phu mở to, tinh thần có chút hoảng hốt.

Mục Lương vươn tay chậm rãi đặt lên trên trán lão.

Tiếp theo Hạ Khoa Phu cảm thấy trán nhói lên một cái, ngay sau đó trong đầu xuất hiện thêm một hình vẽ vô hình, loại cảm giác này chỉ thoáng qua trong nháy mắt.

Một giây sau, Lĩnh vực Im lặng biến mất, âm thanh lại quay về.

Hạ Khoa Phu lấy lại tinh thần, sự mờ mịt trong mắt lão đã hoàn toàn tan biến.

- Mới vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy, tại sao ta không nghe được bất kỳ âm thanh nào?

Hạ Lạc ngạc nhiên hỏi.

- Không có việc gì đâu, ngươi thả lỏng đi.

Hi Bối Kỳ trấn an.

Bạn cần đăng nhập để bình luận