Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1005: Chúng Ta Đi Gặp Thành Chủ Thành Huyền Vũ

Bên trong Phố Buôn Bán, Ái Nhĩ ngẩng đầu nhìn chăm chú vào Mục Lương với hai con hung thú rời đi, con ngươi màu vàng của cô lóe lên một tia tò mò.

- Thành chủ đại nhân, người kia chính là thành chủ thành Huyền Vũ.

Kim Du Toa suy đoán.

Cô vừa mới nghe được âm thanh chào mừng ở bên ngoài Sơn Hải Quan, kết hợp với tin tức nghe được mấy ngày nay, tổng kết ra một phán đoán.

- Đi, chúng ta trở về khu Trung Ương, gặp thành chủ thành Huyền Vũ một chút.

Ái Nhĩ chuyển ánh mắt, đưa tay nhét nốt nửa cái bánh bao vào miệng.

- Đi gặp thành chủ thành Huyền Vũ để làm gì?

Kim Du Toa nghi hoặc hỏi.

Ái Nhĩ ném qua một ánh mắt xem thường, thản nhiên nói:

- Đương nhiên là bàn chuyện, xem có không giao dịch Thuỷ Tinh Ngư trước hội đấu giá không.

- Đúng rồi.

Đôi mắt đẹp của Kim Du Toa sáng lên, nếu có thể giao dịch Thuỷ Tinh Ngư trước hội đấu giá, cũng có nghĩa mục đích của chuyến đi lần này đã hoàn thành phân nửa, nếu có thể, cũng tranh thủ luôn một kiện linh khí cao cấp.

- Đi sớm một chút, những người khác nhất định cũng có ý tưởng này. Chúng ta phải nhìn thấy thành chủ thành Huyền Vũ trước bọn họ.

Ái Nhĩ gấp giọng mở miệng, sau đó cô xoay người bước nhanh đi về hướng Úng Thành.

- Đúng.

Kim Du Toa vừa lắp bắp một tiếng vừa cố nhét nốt chút bánh bao còn lại vào miệng, sau đó đứng mạnh lên. Hai người xuyên qua Úng thành, ngồi trên xe ngựa đi thẳng đến Nội thành.

…………

- Ngay ở nơi này đi.

Mục Lương đang đứng lơ lửng giữa không trung.

Dưới chân anh là một nhánh sông của sông Huyền Vũ, khoảng cách tự nhiên của vườn sinh thái bên này là hơn ba ngàn mét. Nước sông trong suốt tới mức nhìn được cả đáy, con đường ở hai bên bờ sông cũng đã được phủ đầy cây xanh, là hoàn cảnh vô cùng thích hợp để con người sinh sống.

Những tộc dân của tộc Người Cá đang ở trên người Vua Cá Chuồn đều cảm thấy tinh thần hoảng hốt, bọn họ sớm đã bị những thảm thực vật xanh tươi kia làm cho hoa cả mắt. Mục Lương từ trên trời giáng xuống, hình dáng nơi cứ ngụ mới cho tộc người cá đã hiện lên trong đầu anh.

Anh nhấc chân đạp nhẹ lên mặt đất, bờ sông bên cạnh nhánh sông Huyền Vũ tự mình dịch chuyển sang hai bên, khiến cho bề rộng của nhánh sông trở nên to lớn hơn trước. Chỉ một chốc lát sau, nhánh sông đã biến thành một cái hố khổng lồ với chiều sâu năm mươi mét, bề rộng càng đạt tới cả ngàn mét.

Cùng lúc đó, rất nhiều đất đá cũng hội tụ về đây, đi vào khu vực trung tâm của cái hố, mà chồng chất lên trở thành một ngọn núi nhỏ cao khoảng chừng trăm mét. Hai bên sườn núi không quá dốc, chỉ hơi thoai thoải thôi, trên đỉnh lại có một khu vực bằng phẳng.

Thân thể Mục Lương lơ lửng bai lên, dừng lại trên khu vực bằng phẳng trên đỉnh núi. Tiếp đó, anh vận dụng năng lực, bắt đầu dùng đất đá kiến tạo nên những toà kiến trúc. Những căn nhà một tầng đột ngột từ mặt đất mọc lên vây quanh đỉnh của núi nhỏ. Tất cả những kiến trúc này, được xây dựng trong vòng chưa tới mười phút.

Cùng lúc đó, một lượng nước lớn theo nhánh sông của sông Huyền Vũ mà tràn tới, rơi vào bên trong hố sâu.

Mục Lương vỗ tay, anh nhìn dãy phòng ở sạch sẽ, sạch sẽ, vừa lòng nói:

- Những chuyện còn lại, để cho người của Xưởng Trang Trí phái người đến giải quyết đi.

Anh nhìn thấy mực nước trong hố dâng lên có chút chậm, còn ảnh hưởng tới những nhánh sông khác của ngoại thành.

- Nước đến.

Mục Lương lạnh nhạt mở miệng.

Nguyên tố nước rất nhanh đã ngưng tụ lại, sau đó hoá thành một dòng nước xanh trong đổ vào trong hố.

Mười lăm phút sau, hố sâu đã bị đổ đầy nước, mặt nước vừa vặn chạm tới khu vực bằng phẳng trên đỉnh núi, bên trên lộ ra dãy nhà ở trùng trùng điệp điệp, thoạt nhìn tựa như những phòng ở này được xây dựng trên mặt nước vậy.

Mục Lương làm như vậy khiến cho tộc nhân của tộc người cá khi muốn rời khỏi nơi ở, có thể tự do bơi qua nước để đi. Khi họ muốn trở về, lại bơi qua nước để tới nhà, đồng thời khu vực nước này cũng như một tấm bình phong, ngăn cách nơi cuộc sống của họ với bên ngoài.

Vì thế, Mục Lương không xây dựng một con đường đi tới đảo Người Cá. Khi người bên ngoài muốn đi vào trong đảo, chỉ có thể dựa vào bơi qua hoặc bay qua.

Vua Cá Chuồn với Rồng Dung Nham Khổng Lồ hạ xuống xuống dưới, đàn Cá Chuồn bay ra, chúng đều rơi cả xuống dưới nước, tiếp đó ở trong hồ chơi đùa vui vẻ.

Đám người Na An rời khỏi khoang thuyền ngọc lưu ly, có chút thất thần đi vào bên hồ.

Rầm rầm…

A Vũ giơ hai tay múc lên một ngụm nước, đưa đến bên miệng uống vào.

Hắn sợ hãi than một tiếng:

- Nước này đều là nước ngọt!

- Về sau các ngươi cuộc sống ở nơi đây.

Mục Lương bình tĩnh nói.

- Nơi này thật sự quá xa xỉ!

Tộc trưởng tộc Người Cá há miệng thở dốc, thật lâu sau lão cũng không thể bình tĩnh lại được.

- Nơi này từ bây giờ gọi là đảo Người Cá, còn về những dụng cụ thường ngày, tối nay sẽ có người đưa tới.

Mục Lương bình thản nói:

- Về phần trải thảm thực vật trên đảo, tối nay ta cũng sẽ sắp xếp người đến đây trồng.

- Cám ơn thành chủ đại nhân.

Tộc trưởng tộc Người Cá buông gậy, cùng tám người xung quanh lão hành lễ vô cùng trịnh trọng với Mục Lương.

- Cám ơn đại nhân.

Những Người Cá khác cũng xoay người hành lễ, biểu đạt sự cảm kích to lớn trong lòng họ.

- Các ngươi cứ ở nơi này trước đi, chờ sắp xếp xong xuôi, chúng ta lại nói chuyện sau.

Mục Lương khoát tay áo.

- Vâng.

Tộc trưởng tộc Người Cá cung kính lên tiếng.

Rầm rầm…

Những Người Cá đều xuống nước, bơi về hướng hòn đảo của họ. Sau khi tới bờ bên kia, bọn họ bắt đầu chọn lựa phòng ở.

- Những căn phòng này thật rộng lớn.

Những tiếng kinh hô nổi lên khắp nơi, những người cá đứng sững sờ trước cửa phòng, dường như họ không tin vào mắt mình.

Mỗi ngôi nhà một tầng này đều có bố cục bốn mặt, rộng gần bảy mươi mét vuông, bên trong được bố trí một phòng ngủ, một bếp và một phòng khách.

- Ta ở căn này là được rồi.

Na An chọn lựa một căn phòng ở khá gần với mặt nước bên ngoài.

- Thật tố, tốt hơn nhiều so với nhà của chúng ta ở biển khơi.

- Đúng vậy, phòng vừa sạch sẽ lại rộng rãi, nước bên ngoài cũng có thể uống, tốt hơn cuộc sống của chúng ta ở Vùng Nước Mặn nhiều lắm.

- Ta không muốn rời đi, về sau sẽ định cư ở nơi này.

Tất cả những Người Cá đều hưng phấn kêu to, bọn họ kích động vây quanh đảo Người Cá bắt tay vào xây dựng cuộc sống mới của mình. Mục Lương nhìn một hồi, thấy không còn vấn đề gì nữa, anh mới xoay người bay lên không trung, thẳng về khu vực nội thành.

Sau đó không lâu, anh đáp xuống phía trước cung điện thuộc khu Trung Ương.

- Thành chủ đại nhân, hoan nghênh ngài trở về.

Chờ đợi đã lâu ngày, khiến cho vừa thoáng thấy bóng dáng Mục Lương, Vệ Ấu Lan và Tiểu Mật lập tức đồng thanh hô lên câu chào đón.

- Ừm, ta đã trở lại.

Mục Lương khóe miệng cong lên mang theo ý cười, anh cất bước đi vào bên trong cung điện.

Những cô hầu gái nhỏ vội vàng đuổi theo, Tiểu Mật dịu dàng nói:

- Đại nhân, ta đã chuẩn bị tốt nước ấm. Ngài có muốn tắm rửa một chút hay không?

- Vậy đi tắm rửa trước đã.

Mục Lương mỉm cười.

- Ta phục vụ đại nhân rửa mặt.

Vệ Ấu Lan đỏ bừng khuôn mặt nhỏ nhắn, sau đó, cô chậm rãi đi trước chuẩn bị đồ dùng rửa mặt.

- Mấy người Thấm Lan đâu?

Mục Lương nhẹ giọng hỏi một câu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận