Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1137: Đi Săn Hung Thú Biển



Anh muốn cho Trà Thụ Tinh Thần mau chóng tiến hóa đến cấp 11, đi Vùng Nước Mặn săn Hung Thú Biển cấp 9 là biện pháp nhanh nhất.

- Ta có thể đi sao?

Đôi mắt đẹp màu lam của Mễ Nặc tỏa sáng.

Cô đã rất lâu không cùng đi ra ngoài với Mục Lương, bởi vì cô lo lắng sẽ gây thêm phiền phức cho anh.

- Đương nhiên là được rồi.

Mục Lương giơ tay xoa đầu cô gái tai thỏ.

Mễ Nặc nghe vậy lập tức vui vẻ hoan hô, đôi tai thỏ xù lông cũng hưng phấn mà đứng thẳng lên.

………

Giữa trưa, trong phòng ăn, ở Cung điện.

- Buổi chiều các ngươi muốn đi ra ngoài săn Hung Thú Biển sao?

Đôi mắt màu xanh nước biển của Nguyệt Thấm Lan trừng lớn, nàng ngạc nhiên quay đầu nhìn về phía Mục Lương.

- Đúng vậy, ngươi đi không?

Mục Lương gật đầu hỏi.

- Không đi.

Nguyệt Thấm Lan lắc đầu, trong mắt lộ vẻ tiếc nuối nói:

- Ta đi không được, Nội Thành còn có rất nhiều chuyện cần phải xử lý.

- Ta có thể đi nha!

Nguyệt Phi Nhan hào hứng giơ tay lên.

Nguyệt Thấm Lan quay đầu tức giận nói:

- Ngươi cũng không được phép đi, cần phải tăng cường việc huấn luyện Không Quân, không được ham chơi nữa.

- Vâng, được thôi.

Nguyệt Phi Nhan bĩu môi, buồn bực để tay xuống.

Hi Bối Kỳ thức thời không nói câu nào, yên lặng nuốt xuống câu ‘ta cũng muốn đi’ vào bụng.

- Khi nào thủy triều Hư Quỷ kết thúc thì ta sẽ cho ngươi nghỉ phép.

Mục Lương ôn hòa trấn an.

- Vâng....

Được Mục Lương hứa hẹn, tâm trạng của Nguyệt Phi Nhan tốt hơn rất nhiều, tiếp tục vùi đầu ăn thịt uống canh, vui vẻ vô cùng.

Nguyệt Thấm Lan thầm than một hơi, cái tính thích chơi bời của cô gái tóc đỏ vẫn luôn không thay đổi.

Cô nhớ tới người chị gái song sinh của mình, nếu cô ấy biết con gái bị dạy dỗ thành như bây giờ thì liệu có cảm thấy vui mừng hay không?

Cô gái ưu nhã có chút phiền muộn, rốt cuộc thì Nguyệt Thấm Di đang ở đâu trong Vùng Nước Mặn đây?

Mục Lương nhìn về phía Hồ Tiên, ôn hòa hỏi:

- Ngươi có muốn đi không?

- Muốn, buổi chiều ta không có việc gì.

Hồ Tiên quyến rũ nói.

Rùa Đen đang di động, Phố Buôn Bán lại trở nên vắng vẻ, trong khoảng thời gian này, cô sẽ rất rảnh rỗi.

- Ừ, vậy thì cùng nhau đi dạo một vòng.

Mục Lương gật đầu một cái.

Ly Nguyệt nhẹ giọng hỏi:

- Buổi tối các ngươi có trở lại không, hay muốn qua đêm ở bên ngoài?

- Tối hôm nay chúng ta sẽ không trở về.

Mục Lương lên tiếng.

Bây giờ, Rùa Đen đã là Man Thú Hoang Cổ cấp 11, khí tức tản mát ra ngoài đã sớm dọa chạy nhóm Hung Thú Biển ở xung quanh.

Cho nên nếu anh muốn đi săn thì chỉ có thể đi tới chỗ xa hơn, huống chi tìm kiếm Hung Thú Biển cấp cao cũng phải tiêu tốn thời gian.

- Được, ta đã biết.

Ánh mắt của Ly Nguyệt lóe lên tia sáng nhưng không nói thêm gì nữa.

Cô còn có nhiệm vụ muốn thi hành, phải tiến hành gặp mặt nói chuyện với các đội viên Bộ Đội Đặc Chủng U Linh vừa mới chiêu mộ.

Sau khi gặp mặt nói chuyện còn phải tiến hành khảo hạch, những người thông qua kỳ kiểm tra thì mới được chính thức gia nhập vào Bộ Đội Đặc Chủng U Linh.

Ngay từ tháng trước, Bộ Đội Đặc Chủng U Linh đã chuẩn bị mở rộng quy mô.

Sau khi tìm kiếm được mục tiêu thích hợp thì còn phải điều tra bối cảnh của đối phương, quá trình này phải mất gần một tháng.

- Có việc gì thì cứ liên lạc ta bằng Trùng Cộng Hưởng.

Mục Lương ôn hòa dặn dò.

Vâng, thành Huyền Vũ đã có chúng ta rồi, ngươi yên tâm đi thôi.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói.

Mục Lương khẽ cười nói:

- Ừ, ta vẫn luôn rất yên tâm.

Nguyệt Thấm Lan vui vẻ, câu nói này của anh chính là sự khẳng định lớn nhất đối với cô.

Một giờ chiều, Mục Lương và Hồ Tiên, cô gái tai thỏ rời khỏi Cung điện, chuẩn bị xuất phát đi săn Hung Thú Biển.

- Nhớ chú ý an toàn.

Nguyệt Thấm Lan dặn dò.

- Biết rồi.

Mục Lương phất tay.

Anh thi triển năng lực ngưng kết lưu ly thành một chiếc thuyền nhỏ có hình thoi, loại hình này rất có hiệu quả trong việc ngăn cản sức gió.

- Các ngươi lên đi.

Mục Lương cất bước ngồi vào bên trong thuyền nhỏ.

Cô gái tai thỏ và cô gái đuôi hồ ly đi lên ngồi ở hai bên Mục Lương.

- Tốt rồi, có thể xuất phát.

Mễ Nặc khẽ nhả ra một hơi, trong lòng có chút hưng phấn.

- Ngồi vững nha.

Anh hơi chuyển động suy nghĩ, thuyền nhỏ bay lên không trung rồi lao ra bên ngoài khu vực Trung Ương.

Chỉ trong chốc lát thì thuyền nhỏ đã cách xa Trung Ương, lúc này cô gái ưu nhã chỉ còn là một chấm đen nhỏ.

- Nhanh quá....

Đôi môi phấn hồng của Mễ Nặc khẽ nhếch.

Mấy phút sau, thuyền lưu ly bay ra Rùa Đen, hướng về phía chân trời đằng xa.

Hô hô hô ~

Thuyền nhỏ đang lao tới trước với độ cao hơn mười mét so với mặt nước biển, gió mạnh ập tới đã bị lưu ly trong suốt ngăn cách bên ngoài.

- Vùng Nước Mặn thực sự rất lớn!

Mễ Nặc như một đứa bé tò mò, cô tựa trán vào con thuyền lưu ly trong suốt, đôi mắt xinh đẹp thưởng thức biển cả không chớp.

- Đáy biển cũng rất xinh đẹp.

Mục Lương ôn hòa nói.

- Vậy chúng ta có thể đi xuống xem một chút sao?

Nghe vậy, đôi mắt màu lam của Mễ Nặc tỏa sáng, chờ mong nhìn về phía Mục Lương.

- Đương nhiên được rồi.

Mục Lương khẽ cười một tiếng.

Anh giơ tay mơn trớn thuyền lưu ly, khe hở trên đỉnh đầu dần dần khép kín.

Tiếp theo Mục Lương hơi chuyển động suy nghĩ, thuyền lưu ly lập tức lao thẳng vào trong biển rộng vô tận, hướng về phía đáy biển.

- Sáng Lấp Lánh.

Tiếng nói của anh vừa rơi xuống, ánh sáng nhanh chóng chiếu rọi khu vực một trăm mét xung quanh thuyền nhỏ.

Mục Lương khống chế nước biển, trợ giúp thuyền nhỏ tiếp tục lao tới trước.

Ục ục ục ~~~

Cảnh vật dưới biển được chiếu sáng, sóng nước dập dềnh, trông vô cùng mộng ảo.

- Đẹp quá đi!!

Mễ Nặc hơi hé môi, đắm chìm trong cảnh đẹp như mơ trước mắt.

Hồ Tiên lặng lẽ dùng đuôi hồ ly ôm lấy tay của Mục Lương, quyến rũ hỏi:

- Mục Lương, làm thế nào chúng ta tìm được Hung Thú Biển đây?

- Trước tiên phải dùng mùi máu để thu hút chúng.

Mục Lương bình tĩnh nói.

Biển rộng mênh mông, muốn tìm Hung Thú Biển không khó, nhưng muốn tìm được Hung Thú Biển cấp cao lại là chuyện không dễ dàng, cái này cần phải có vận khí.

Mục Lương không khỏi cảm khái nói:

- Nếu ta có được năng lực cảm ứng Hung Thú Biển cấp cao thì tốt quá rồi....

- Làm gì có loại năng lực này chứ?

Hồ Tiên che miệng cười duyên nói.

- Ai biết được.

Khóe môi của Mục Lương hơi nhếch lên.

Thuyền nhỏ lao đi nửa giờ thì tốc độ mới dần chậm lại.

- Dừng ở chỗ này được rồi.

Mục Lương đứng lên, lưu ly dưới chân biến mất không thấy gì nữa, nhưng nước biển lại không có tràn vào trong thuyền.

- Các ngươi ngồi chờ ở đây.

Anh dặn dò một tiếng, sau đó cơ thể chìm xuống phía dưới, rời khỏi thuyền nhỏ.

Đôi tai thỏ của Mễ Nặc tiu nghỉu cụp xuống, khẩn trương hô to:

- Mục Lương, nhớ phải chú ý an toàn đó!

Mục Lương giơ tay lên ra dấu 'OK'.

- Cái này có nghĩa là gì?

Mễ Nặc quay đầu lại nhìn Hồ Tiên, tay nhỏ học theo cách vừa rồi của Mục Lương.

- Ta cũng không biết.

Hồ Tiên nhún vai.

Hai cô gái cúi đầu nhìn xuống, lúc này, Mục Lương đã lấy ra bốn chân của một con hung thú không biết tên, hàn băng tan ra, mùi máu tươi nhanh chóng khuếch tán ra ngoài.

Đây là chân trước của một con Hung Thú Biển cấp 8, là anh chuyên môn lấy ra để hấp dẫn Hung Thú Biển.

Bạn cần đăng nhập để bình luận