Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 811: Một Đại Lục Khác Ở Phía Bên Kia Vùng Biển



Đôi mắt màu đen của Mục Lương tỏa sáng, hiển nhiên là cảm thấy hứng thú với loại sinh vật này, nhỏ giọng lẩm bẩm:

- Chờ khi nào xây dựng căn cứ trung chuyển hoàn tất thì có thể đến bờ biển xem thử.

Anh nhớ rõ thành Bắc Hải cũng ở Vùng Nước Mặn, có thể coi nơi đó là mục tiêu kế tiếp.

Cộp cộp cộp.....

Cửa phòng bị đẩy ra lần nữa, cô gái tóc đỏ mang Hổ Tây trở về.

- Mục Lương, ta dẫn cô ấy đến rồi.

Nguyệt Phi Nhan hồn nhiên nói.

- Mục Lương các hạ, ngươi tìm ta có việc gì à?

Hổ Tây chớp chớp đôi mắt màu cam.

Mục Lương bình tĩnh hỏi:

- Ngươi biết gì về đại lục bên kia Vùng Nước Mặn không?

- Đại lục bên kia Vùng Nước Mặn à? Ta chỉ biết là có một nơi như vậy, nhưng tới bây giờ ta vẫn chưa đặt chân đến đó cho nên không biết gì nhiều đâu.

Hổ Tây lắc đầu đáp.

- Đồng nghĩa với việc không biết gì hết.

Nguyệt Phi Nhan bĩu môi nói một câu.

- Ta biết phiến đại lục kia cách nơi này rất rất xa....

Hổ Tây giang tay ra để mô tả, sau đó nghiêm túc nói:

- Có lời đồn rằng, nếu như chèo thuyền thì phải mất một năm mới tới nơi, đó là chưa tính tới trường hợp lạc đường hay bị hải thú công kích.

- Một năm, như vậy thì quá lâu rồi!

Nguyệt Phi Nhan kinh ngạc thốt lên một tiếng.

- Bay qua hẳn sẽ nhanh hơn nhiều.

Mục Lương nhớ tới Ưng Lửa, nếu phi hành hết tốc lực thì có thể giảm bớt thời gian mấy chục lần.

Đôi mắt màu đỏ của Nguyệt Phi Nhan sáng lên, gật đầu nói:

- Đúng vậy! Chúng ta có thể bay qua mà!

Hổ Tây chớp mắt, kinh ngạc hỏi:

- Các ngươi muốn đi tới đại lục khác?

- Tạm thời không có dự định, sau này ta sẽ cân nhắc.

Mục Lương thuận miệng trả lời.

Anh chỉ muốn biết thêm tin tức về phiến đại lục này, có lẽ trong tương lai sẽ có ích.

Hổ Tây nhắc nhở:

- Nếu như muốn đến lục địa khác thì các ngươi có thể đi cốc Phi Long hỏi một chút, Long Cốc Chủ đã từng tới đó.

- Cốc Phi Long à........

Mục Lương âm thầm ghi nhớ.

- Nhưng không biết Long Cốc Chủ đã chết hay chưa, nếu như còn sống thì chắc đã hơn chín mươi, gần một trăm tuổi rồi.

Hổ Tây thanh thúy nói.

- Ngươi biết không ít tin tức.

Mục Lương chớp mắt.

- Hì hì, ta chính là thương nhân tình báo dưới mặt đất mà.

Hổ Tây gãi gãi thái dương, tự đắc nói:

- Trong nhóm của chúng ta có một quy định bất thành văn, đó là một ít tình báo không quá quan trọng sẽ được chia sẻ, những gì ta vừa nói đều là bọn họ nói cho ta biết.

- Thì ra là như thế.

Mục Lương như suy nghĩ gì đó rồi gật đầu.

- Nếu như vậy, ngươi không thể nói những gì đã thấy và nghe trong khoảng thời gian này, nếu không thì ta sẽ bắt giam ngươi lại.

Nguyệt Phi Nhan híp mắt đe dọa.

- Không có chuyện đó! Ta đảm bảo sẽ không nói cho ai biết!

Hổ Tây vội vàng xua tay bảo đảm.

- Đó chỉ là một lời hứa suông, như vậy rất khó để mọi người tin tưởng.

Mục Lương giả vờ nói với giọng điệu nghiêm túc.

- Vậy thì ngươi muốn xử lý thế nào?

Hổ Tây lộ ra vẻ mặt khổ tâm, lén lút dò xét Mục Lương.

- Rất đơn giản, ngươi gia nhập vào thành Huyền Vũ của chúng ta là được.

Nguyệt Phi Nhan cười nói.

Hổ Tây không hề nghĩ ngợi, vội vàng gật đầu lia lịa:

- Ta đồng ý!

- A, mới đó mà đã đáp ứng rồi?

Nguyệt Phi Nhan sửng sốt, cô còn chưa kịp uy hiếp, dụ dỗ đâu, thế mà đối phương đã đáp ứng rồi?

- Đúng vậy, nếu không thì ngươi còn muốn như thế nào?

Hổ Tây nhỏ giọng hỏi.

- Vậy được rồi.

Mục Lương không khỏi dở khóc dở cười, cô gái tóc màu cam cứ như vậy bị hù dọa đi vào khuôn khổ.

Anh ôn hòa hoan nghênh:

- Thành Huyền Vũ hoan nghênh sự gia nhập của ngươi.

- Vâng.

Hổ Tây thở phào một hơi, như trút được gánh nặng.

………..

Loạt soạt...

Mục Lương tiếp tục đọc Dị văn ghi chép, phần sau đã không có nhiều miêu tả về hải thú.

- Người viết quyển sách này thật là gợi đòn!

Anh cảm thán một tiếng.

Lúc này, Mục Lương rất muốn đè người sáng tác Dị văn ghi chép ra đánh một trận, chuyện gì cũng chỉ viết một chút, tin tức chi tiết hơn thì lại không viết.

- Phần sau viết cái gì vậy?

Nguyệt Phi Nhan tò mò hỏi.

- Một chút chuyện không quan trọng.

Mục Lương đóng sách lại rồi đặt lên bàn.

Cô gái tóc đỏ cầm Dị văn ghi chép, chậm rãi đọc lại từ trang đầu tiên.

Hổ Tây cũng tiến lên trước, đọc từng câu từng chữ.

- Ngươi nói không sai, phần sau đều là nói nhảm.

Nguyệt Phi Nhan thất vọng đặt sách xuống bàn.

Mục Lương cầm quyển sách thứ hai, đó là bút ký của Linh Khí Sư mà anh đã lật xem lúc ở thành Phượng.

- Lúc về, có thể vẽ một phần đưa tới Xưởng Chế Tạo Linh Khí.

Anh nói khẽ.

- Bút ký Linh Khí Sư?

Nguyệt Phi Nhan chỉ liếc nhìn tựa đề là lập tức không có hứng thú.

Mục Lương lấy ra cuốn sách thứ ba, cũng là bút ký Linh Khí Sư.

Anh đọc lướt qua, cuối cùng học được vài loại phương pháp xử lý tài liệu hung thú.

Mục Lương cầm cuốn sách thứ tư, bìa được làm từ da hung thú, không có bất kỳ tiêu đề hay hoa văn nào.

Loạt soạt….

Anh nhẹ nhàng lật trang đầu tiên, cẩn thận phân biệt các dòng chữ hơi lem nhem do được viết bằng bút than.

- Hổ Có Cánh, một loại hung thú biết bay, chủ yếu ăn thịt. Sau khi trưởng thành có thực lực sánh ngang với cao thủ cấp 7, hàm răng của nó là tài liệu hung thú thượng hạng....

- Rắn Điện, một loại hung thú biến dị, có thể phóng ra sấm sét, sau khi trưởng thành có thực lực ngang bằng với cao thủ cấp 8.....

- Thú Phù Không...

Mục Lương đọc say sưa, đây là một bản ghi chép về hung thú, giới thiệu tập tính và khu vực sinh sống của bọn chúng.

Nguyệt Phi Nhan nhìn một hồi, cảm thấy có chút nhàm chán, thế là rón rén kéo Hổ Tây chạy ra ngoài.

Không lâu sau thì Ly Nguyệt đẩy cửa bước vào, an tĩnh đi tới bên cạnh Mục Lương.

Anh dời sự chú ý khỏi trang sách, quay đầu nhìn cô gái tóc bạc, ôn hòa nói:

- Vất vả cho ngươi rồi!

Ly Nguyệt lắc đầu, dịu dàng nói:

- Cái này không tính là gì cả.

- Ngươi cởi giáp ra đi.

Mục Lương khẽ nói.

- Được.

Gương mặt xinh đẹp của Ly Nguyệt ửng đỏ, cô vươn tay từ từ cởi bỏ Khôi Giáp U Linh.

Mục Lương ôm cô gái tóc bạc vào lòng, cằm gác lên đầu của cô.

Khuôn mặt của Ly Nguyệt lập tức đỏ hơn, đôi mắt màu bạc của cô nhìn lung tung khắp nơi.

- Cùng đọc sách với ta đi.

Hai tay của anh vòng qua người Ly Nguyệt, cầm sách lên tiếp tục lật xem.

- Vâng.

Ly Nguyệt nhẹ nhàng lên tiếng.

Căn phòng bỗng nhiên trở nên yên ắng, chỉ còn có tiếng lật trang giấy.

Tốc độ lật trang của Mục Lương chậm lại, chờ cô gái tóc bạc xem xong mới lật sang trang kế tiếp.

Không biết qua bao lâu, anh phát giác hô hấp của cô gái tóc bạc trở nên chậm rãi, cơ thể hoàn toàn thả lỏng dựa vào trong ngực anh.

- Ngủ rồi?

Mục Lương nhướng mày, nghiêng đầu nhìn khuôn mặt của cô gái tóc bạc.

Ly Nguyệt đã nhắm mắt lại, ngủ rất điềm tĩnh, khác hẳn với lúc cô ấy còn thức.

Mục Lương khẽ cười, xem ra cô gái tóc bạc ngủ rất ngon.

Anh lo lắng đứng dậy sẽ đánh thức Ly Nguyệt, cho nên vẫn tiếp tục ngồi đọc sách, động tác nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Thời gian chậm rãi trôi qua.

Chân trời dần dần sáng lên, một ngày mới bắt đầu.

Ríu rít….

Ly Nguyệt rùng mình một cái, sau đó chậm rãi mở đôi mắt màu bạc.

Bạn cần đăng nhập để bình luận