Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 326: Sự Tuyệt Vọng Chân Chính

Bóng đen to lớn bao phủ đang tiến đến, truyền đến rất nhiều âm thanh dày đặc và giòn vang, còn có tiếng nổ ầm ầm.
Thành Bách Lý rung chuyển dữ dội, có một số nhà cửa đã đổ sập.
Ba Nô căng thẳng, cơ thể lảo đảo, vẫn bảo vệ con gái như cũ.
! gào khóc!
Hung thú ở bên trong thành Bách Lý chạy thục mạng, từ chỗ hổng của tường thành đổ nát chạy ra.
Một khắc sau.
Sự áp bức bao trùm lấy người dân, tất cả mọi người trong thành đều cảm thấy buông bực, sắc mặt càng thêm tái nhợt.
Ở trong ánh mắt hoảng sợ của bọn họ, cái bóng khổng lồ trong bão cát dần hiện rõ.
Nó là một con Man Thú Hoang Cổ như ngọn núi to khổng lồ, đôi mắt xanh lục khổng lồ của nó đang lạnh lùng nhìn xuống thành Bách Lý.
Trong sự yên lặng như chết chóc, nô lệ bên trong thành Bách Lý mở to mồm, ba hồn bảy vía đều bị dọa chạy sạch.
- Hoang... Man Thú Hoang Cổ!
Cơ thể Ba Nô run lên, run như cầy sấy.
Nếu như, một khắc trước bọn họ cho rằng mình còn có thể sống sót, thì bây giờ mới chính là hoàn toàn tuyệt vọng.
Một con hung thú khổng lồ cứ như vậy đạp một đạp xuống, thì cả tòa thành sẽ bị phá hủy hơn một nửa!
- Ta cho rằng đã được cứu, không ngờ rằng vẫn phải chết.
Hách Căn nở nụ cười sầu thảm.
- Hết hy vọng rồi.
Ba Nô ngồi dưới đất than thở, ý thức có chút mơ hồ.
- Cha ơi.
Ba Phù vội vàng đưa tay ra đổi chỗ dựa.
Ngao ngao!
Man Thú Hoang Cổ mở miệng gầm lên một tiếng.
Gió tanh thổi qua mặt, đối diện với bức tường thành đang rung chuyển, nô lệ ở trên đó ngã xuống mặt đất, không có một chút năng lực phản kháng nào.
Ầm ầm!
Man Thú Hoang Cổ giơ hai chi trước lên rồi lại hạ xuống, bước tiến tới cũng dừng lại.
- Dừng, dừng rồi?
Vẻ mặt ngạc nhiên của các nô lệ, tâm trạng thay đổi nhanh chóng khiến bọn họ thở phào.
Cạch cạch!
Bão cát ở phía trên bình chướng Lưu Ly, thu hút sự chú ý của nhóm nô lệ.
- Mau nhìn, phía trên Man Thú Hoang Cổ có một tòa thành.
Có một nô lệ hét lớn lên.
Bọn họ nhìn thấy ba pháo đài, cũng nhìn thấy bức tường Lưu Ly và tòa thành ở phía sau lưng của Huyền Vũ.
- Lỗ to rồi, hung thú đều đã bị dọa chạy hết.
Mục Lương đứng ở trên Sơn Hải Quan, vẻ mặt bất lực, đoàn hung thú đã chạy xa.
.....
- Có thành ở phía sau Man Thú Hoang Cổ.
Hách Căn kích động kêu lên.
Có thành thị tức sẽ có người, cũng có nghĩa là Man Thú Hoang Cổ có chủ.
Ở Thành Bách Lý, các nô lệ nhận thấy bên ngoài không có động tĩnh, từng người ở trong nhà dè dặt ngó đầu ra.
Trên đường phố có rất nhiều người bị cụt tay cụt chân, đều là nô lệ, cũng có mấy thi thể hung thú, đều là hung thú dưới cấp 1.
- Ầm ầm !
Man Thú Hoang Cổ lại động, trước ánh mắt hoảng sợ của nô lệ, nó chậm rãi nằm xuống, thân thể tiếp xúc mặt đất.
Pháo đài Thiên Môn Lâu, cửa lớn từ từ mở ra.
Đạp đạp đạp...
Tiếng bước chân đều đều vang lên.
Cao Thao, Tán Viêm và một đám Thành Phòng Quân đi xuống pháo đài Thiên Môn Lâu.
Bọn họ đều mang vẻ mặt nghiêm túc, cảnh giác quan sát bốn phía, bắt đầu đi về phía Thành Bách Lý.
- Đội trưởng, có hung thú vẫn chưa chết.
Thành Phòng Quân bẩm báo.
- Bổ đao.
Cao Thao trầm giọng hạ lệnh.
- Vâng.
Thành Phòng Quân đi lên trước, bóp cò quân nỏ.
Cùm cụp !
Tên nỏ xuyên qua đầu hung thú, giúp nó giải quyết nỗi thống khổ.
- Tới đây hai người, đem thi thể hung thú về Thành Huyền Vũ.
Tán Viêm hạ lệnh.
- Vâng.
Hai gã ở cuối hàng đội ngũ Thành Phòng Quân tự giác ra khỏi hàng, khiêng hung thú cấp 1 sắp chết đi.
- Một tiểu đội ở lại, khiêng thi thể hung thú ở ngoài thành trở về, những người còn lại theo ta vào thành.
Cao Thao chỉ huy Thành Phòng Quân.
Nhóm Thành Phòng Quân đi vào thành, đi vào cửa thành đã sụp đổ.
Lọt vào trong tầm mắt là đường phố và nhà cửa đã bị tàn phá, mặt đất đều là lớp đất cát dày đặc, hiển nhiên quanh năm chưa dọn dẹp.
Cao Thao cau mày, quan sát bốn phía, có thể thấy những thi thể cụt tay cụt chân và xác chết.
Trừ cái đó ra, chính là những nô lệ với vẻ mặt dại ra và sững sờ, bọn họ đều bị sợ choáng váng, không dám nhúc nhích.
- Đạp đạp đạp !
Tiếng bước chân thứ hai truyền đến, Nguyệt Thấm Lan mang theo đội ngũ chữa bệnh xuất hiện.
Nguyệt Chủ mặc chiếc váy Lam Tinh đi vào Thành Bách Lý, bước đi ưu nhã quan sát bốn phía.
Váy Lam Tinh là cái tên cô đặt cho món linh khí cao cấp mặc trên người.
Đội ngũ chữa bệnh, kỳ thực chính là nhân viên của Tiệm Thuốc, tổng cộng bốn người, tất cả đều là nữ nhân.
Bên hông bọn họ đều đeo một rương gỗ nhỏ, bên trong chứa bí dược chữa thương.
- Ngươi, các ngươi là ai?
Có nô lệ kinh ngạc hỏi.
Nguyệt Thấm Lan nhếch miệng lên, cười nhạt một tiếng:
- Chúng ta đến từ Thành Huyền Vũ.
- Thành Huyền Vũ?
Biểu cảm trên mặt của nô lệ mờ mịt, hiển nhiên chưa từng nghe qua.
- Chính là đại thành ở sau lưng Man Thú Hoang Cổ.
Nguyệt Thấm Lan thuận miệng giải thích một câu.
Cô nhìn quanh toàn bộ Thành Bách Lý, xung quanh đổ nát không chịu nổi, giống như đã trải qua ngày tận thế.
Nguyệt Thấm Lan tiếp tục nói:
- Nếu như các ngươi không có nơi nào để đi, có thể đến Thành Huyền Vũ, chúng ta chỉ nán lại trong thời gian ngắn, sau đó không lâu sẽ rời khỏi.
Nguyệt Chủ chỉ về phía Rùa Đen ở đằng sau, chỉ đường cho các nô lệ.
- Thực sự có thể sao?
Có nô lệ biến sắc.
- Không ép các ngươi.
Nguyệt Thấm Lan nhún nhún vai, mang theo đội ngũ chữa bệnh đến chỗ những người bị trọng thương ngã gục. Lúc cô đi ngang qua bên cạnh Cao Thao, lạnh nhạt nói:
- Sắp xếp người, mang hung thú trong thành về.
- Vâng.
Cao Thao chào một cái, cung kính đáp lại.
Những thi thể hung thú này, cũng xem như là thù lao cho việc trị liệu thương binh và thu lưu nô lệ.
Các nô lệ biến đổi sắc mặt, lại có một nhóm người lảo đảo đứng dậy, kéo thân thể hư nhược đi về phía Rùa Đen.
- Các ngươi không sợ bị lừa sao?
Một nô lệ nghi ngờ lên tiếng hỏi.
- Chúng ta còn có cái gì để bị lừa đây?
Một nô lệ đứng dậy, vẻ mặt không quan tâm đáp lại.
Bọn họ chỉ muốn tiếp tục sống, nhưng Thành Bách Lý không thể ở được nữa, vậy thì đến Thành Huyền Vũ.
- Đúng vậy... Chúng ta còn cái gì để mất chứ?
Các nô lệ vẫn có thể cử động đều đứng dậy.
Bọn họ đều bị thương, đi trên đường chậm rì rì, nhưng cũng không có ai đuổi bọn họ.
Nô lệ đầu tiên đã tới gần Rùa Đen.
Bọn họ hoảng sợ muốn nuốt nước miếng, lại phát hiện miệng khô khốc, trong cổ họng phần nhiều đều là bụi bậm và hạt cát.
- Tất cả lên đi!
Vệ Cảnh xuất hiện.
Hắn phụ trách ở lại bảo vệ tam quan, đón nạn dân vào thành.
- Thực sự có thể lên không?
Đứng dưới Thiên Môn Lâu, các nô lệ lại lần nữa do dự.
- Đương nhiên rồi.
Vệ Cảnh ôn hòa gật đầu.
Các nô lệ liếc nhau, cắn răng, cất bước bước trên thềm đá, từng bước đi lên.
Bọn họ đi qua pháo đài Thiên Môn Lâu, lại đi qua Huyền Không Các, đi tới phía trước Quan Hải Sơn.
Thành Phòng Quân còn lại canh gác toàn trường, nếu mang theo vũ khí, như vậy sẽ bị ngăn ở bên ngoài, chỉ là người tới đều là nô lệ, bọn họ vốn không có vũ khí.
Chỉ có số ít đã từng có công cụ tu sửa tường thành, nhưng đều đã cầm không nổi, đều để lại ở Thành Bách Lý.
Vệ Cảnh bình tĩnh quan sát, người vào thành đều quần áo tả tơi, xem ra sẽ không mua nổi Văn Điệp Thông Quan, may mà Mục Lương đại nhân đã hạ lệnh miễn yêu cầu vào thành này cho bọn họ.
Cổng lớn của Quan Hải Sơn được mở ra, Thành Phòng Quân phụ trách dẫn đường xuất hiện.
- Mọi người xếp thành hàng, đừng đi lung tung, đi theo ta.
Thành Phòng Quân đi ở phía trước, hướng dẫn nô lệ đi về phía trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận