Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1326: Người Thích Đại Nhân Đúng Không



Mục Lương trở tay, lấy ra vài bao hạt giống rau xanh từ trong không gian, sau đó khống chế gió cuốn hạt giống lên cao và rải đều lên mặt đất.

Tiếp theo anh lại lấy ra mấy túi dây leo đỏ lớn, vận dụng năng lực để khống chế dây leo đỏ cắm vào trong đất cát xốp.

- Giải quyết xong.

Mục Lương vỗ tay, hơi chuyển động suy nghĩ, nguyên tố nước bắt đầu hội tụ.

Rào rào rào ~~~

Không bao lâu thì trên bầu trời khu trồng trọt xuất hiện một cơn mưa nhỏ, nhanh chóng tưới ướt toàn bộ mặt đất nơi đây.

- Lĩnh Vực Sinh Mệnh.

Mục Lương đưa tay ra và thi triển năng lực của Trà Thụ Sinh Mệnh, ánh sáng sinh mệnh bao phủ toàn bộ khu trồng trọt.

Loạt soạt….

Thời gian trôi qua, hạt giống bắt đầu bén rễ và nảy mầm, dây leo đỏ cũng mọc ra rễ mới, nhanh chóng lớn lên với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được.

Năm phút trôi qua, cà chua, cải trắng và các loại rau xanh khác đã trưởng thành với tốc độ cực nhanh, cà chua thậm chí đã kết nụ, có thể nở rộ bất cứ lúc nào.

- Còn lại giao cho thời gian.

Mục Lương hài lòng gật đầu.

Kế tiếp phải thông báo và tuyên truyền căn cứ trung chuyển tới các hòn đảo xung quanh, như vậy mới có thể kiếm được tinh thạch hung thú.

………..

Sau khi xử lý xong căn cứ trung chuyển, Mục Lương mang theo Nguyệt Thấm Lan trở lại thành Huyền Vũ.

Lúc này, vẫn còn khoảng hai tiếng trước khi trời tối.

Trong cung điện, Mễ Nặc và các tiểu hầu gái đang hăng say tập thể dục trên đài, các cô đã tập luyện trong một thời gian dài, dường như chơi không biết chán.

- Các ngươi còn đang luyện tập à?

Nguyệt Thấm Lan kinh ngạc hỏi.

Mễ Nặc lắc đầu, đôi tai thỏ cụp xuống, thở hổn hển nói:

- Không có, vừa rồi chúng ta đã nghỉ tạm hai giờ.

- Thành chủ đại nhân, chúng ta đã học xong toàn bộ động tác rồi.

Khuôn mặt nhỏ bé của Tiểu Tử đỏ bừng, không biết là bởi vì thẹn thùng hay vì nhảy nhót quá lâu.

Mục Lương hài lòng nói:

- Rất tốt, ngày mai các ngươi có thể đến Trường Học để tuyên truyền tập thể dục theo đài.

- A, ta cũng được đi sao?

Đôi mắt màu tím của Tiểu Tử trừng lớn, nhìn có chút ngây ngốc đáng yêu.

- Đương nhiên.

Mục Lương gật đầu một cái.

- A.....

Sự phấn khích của Tiểu Tử lập tức biến mất.

Cô bé mới vừa tới thành Huyền Vũ không được bao lâu, bây giờ lại phải đến Trường Học dạy bọn nhỏ tập thể dục theo đài, trong lòng không có tự tin.

Mục Lương vỗ nhẹ vào vai của Tiểu Tử, khích lệ:

- Phải tin tưởng bản thân, ngươi có thể làm được.

Anh biết tiểu hầu gái thẹn thùng và nhát gan, cho nên mới cố ý ra lệnh cho cô bé đến Trường Học để rèn luyện dũng khí, muốn trở thành hầu gái chiến đấu ở cung điện thì không thể nhát gan.

Vâng, ta sẽ không làm cho đại nhân thất vọng.

Tiểu Tử gật đầu lia lịa, đôi mắt màu tím nhìn chằm chằm Mục Lương, khuôn mặt xinh đẹp của cô bé lại càng đỏ hơn.

- Mọi người nghỉ ngơi một chút, sau đó chuẩn bị bữa tối.

Nguyệt Thấm Lan vỗ tay, để cho các tiểu hầu gái mồ hôi dầm dề đi nghỉ ngơi.

- Vâng!

Vệ Ấu Lan và những người khác ngoan ngoãn đáp lại, đưa mắt nhìn Mục Lương và Nguyệt Thấm Lan đi về phía thư phòng.

- Các ngươi nghỉ đi, ta đi pha trà cho thành chủ đại nhân.

Ba Phù hồn nhiên nói.

- Ta cũng có thể đi mà.

Tiểu Tử nhỏ giọng thầm thì.

Nghe được lời này, Vệ Ấu Lan và những người khác đều nhìn về phía Tiểu Tử với ánh mắt kì quái.

- Có chuyện gì vậy?

Tiểu Tử chớp chớp đôi mắt to ngây thơ.

Diêu Nhi quay đầu hỏi:

- Tiểu Tử, ngươi thích thành chủ đại nhân phải không?

- Ta, ta không có.....

Ánh mắt của Tiểu Tử né tránh, không dám đối diện ánh mắt dò xét của các hầu gái.

- Ngươi nói dối.

Diêu Nhi nghiêm mặt nói.

- Ta.....

Tiểu Tử cúi đầu xuống, cô bé chợt nhớ tới Diêu Nhi có thể xem thấu lời nói dối.

Cô bé xấu hổ đến mức lỗ tai đỏ bừng, không dám nhìn những hầu gái khác.

- Thích đại nhân là chuyện rất bình thường, ngươi không cần sợ hãi.

Vệ Ấu Lan vươn tay đỡ lấy vai của Tiểu Tử, cô gái nhỏ trước mặt có chút tự ti.

Hầu gái các cô đều vô cùng ngưỡng mộ thành chủ đại nhân.

Tiểu Tử rụt rè ngẩng đầu lên, nhỏ giọng hỏi:

- Bình thường sao?

- Đương nhiên rồi, tất cả chúng ta đều thích đại nhân nha.

Vệ Ấu Lan đưa tay ra hiệu với chúng hầu gái.

- Đúng nha, mọi người đều thích ngài ấy.

Diêu Nhi, Ba Phù, Vân Hân và Tiểu Mật gật đầu liên tục.

Tiểu Tử nghe vậy mới thở phào một hơi, nỗi sợ hãi trong lòng cô bé cũng bớt đi một chút.

Vân Hân hồn nhiên nói:

- Ngài ấy lợi hại như vậy, có thể phi thiên độn địa không gì làm không được, ai mà không thích chứ!

Vệ Ấu Lan chống nạnh, thanh thúy dặn dò:

- Nhưng thích thì thích, không được tạo phiền phức cho ngài ấy, biết chưa?

Cô là hầu gái có tư lịch dài nhất trong cung điện, có nghĩa vụ dạy bảo các hầu gái mới một số việc cần chú ý, không nên nghĩ tới chuyện không nên nghĩ.

- Ta hiểu rồi.

Tiểu Tử gật đầu lia lịa, lần này không có nói dối.

Vệ Ấu Lan thở dài, vỗ vai Tiểu Tử:

- Không phải là ta muốn làm khó ngươi, ta chỉ sợ sau này ngươi sẽ không vui.

Tiểu Tử thành khẩn nói:

- Chị Tiểu Lan tốt với ta, ta biết mà.

- Ừ, đi nghỉ ngơi đi, buổi tối ta sẽ dạy ngươi món mới.

Vệ Ấu Lan thở phào một hơi, kéo Tiểu Tử đi về phía Thiên Điện.

Các hầu gái tản ra, Ba Phù đi pha trà nóng rồi bưng đến thư phòng.

Trong thư phòng, Mục Lương và Nguyệt Thấm Lan đang trò chuyện.

- Bản đồ đường biển còn phải tiếp tục vẽ, ta muốn Thái Khả Khả và nhóm của Tạp Lý đảm nhận việc này.

Mục Lương nhớ tới anh trai của Tạp Nhi Y, còn có Đại Vị Vương khiến cho anh khắc sâu ấn tượng.

Lần trước, Nguyệt Phi Nhan dẫn người đi vẽ hải đồ buộc phải dừng lại vì vì thủy triều Hư Quỷ, bây giờ thủy triều Hư Quỷ đã đi qua, tự nhiên là tiếp tục vẽ.

- Ta sẽ đi sắp xếp.

Nguyệt Thấm Lan gật đầu ghi nhớ.

Mục Lương nhớ tới cái gì đó, tiếp tục nói:

- Đúng rồi, dặn dò bọn họ lúc vẽ hải đồ thì tiện thể chú ý đến các đảo xung quanh. Nếu như ở trên đảo có người thì đến đó tuyên truyền căn cứ trung chuyển để thu hút khách hàng.

- Ta hiểu rõ.

Nguyệt Thấm Lan lên tiếng.

Hiện tại, có quá ít phi thuyền vận chuyển, vì vậy chỉ có thể hấp dẫn bọn họ tới căn cứ trung chuyển trước, đợi đến khi có nhiều người thì có thể dựa vào độ lớn nhỏ của các đơn đặt hàng để cung cấp dịch vụ giao hàng tận nhà.

- Phi thuyền vận chuyển vẫn còn quá ít, chúng ta cần phải tìm thêm người để hợp tác và sản xuất các bộ phận của phi thuyền.

Mục Lương ngả người ra sau, trong đầu có rất nhiều ý tưởng.

Nguyệt Thấm Lan đột nhiên nói:

- Đối tượng hợp tác tốt nhất chắc là thành Tương Lai.

Mặc dù hai vị trưởng lão thành Tương Lai không phải người tốt lành gì, nhưng không thể không thừa nhận thành Tương Lai có đông đảo Luyện Khí Sư và thợ thủ công tài giỏi.

- Ừ, đây là ý kiến hay.

Đôi mắt màu đen của Mục Lương sáng lên, trong lòng có một ý tưởng.

....

Trên biển cả mênh mông, phi thuyền vận chuyển đang tiến lên với tốc độ đều đặn.

Du du~~

Máy hơi nước khổng lồ lôi kéo tua bin quay với tốc độ cao, cung cấp năng lượng để thúc đẩy phi thuyền vận chuyển tiến lên phía trước.

Trên boong tầng cao nhất của phi thuyền vận chuyển, Nguyệt Phi Nhan ghé vào trên rào chắn, nhìn mặt biển không thay đổi, khuôn mặt của cô tràn đầy phiền muộn, bĩu môi lẩm bẩm:

- Ngày mai mới có thể tới căn cứ trung chuyển thành Phượng, chờ đợi thật là nhàm chán!

Bạn cần đăng nhập để bình luận