Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ - Chương 3602: Dị biến, nguy cơ. (1 càng ). (length: 7834)

Nguyên tố bên trong thế giới, vừa ngước nhìn biển rộng vô tận phía trên.
Mục Lương từ biển sâu đi ra, đem bản nguyên Thủy Nguyên Tố thu vào trong cơ thể, thứ này được tạo ra từ một khối San Hô cổ xưa.
"Rốt cuộc ngươi đã lấy Lôi Kích Tiên Thụ đi bằng cách nào?"
Mục Lương vừa xuất hiện, Nhã Nhân đã lập tức tiến lên, chưa từ bỏ ý định truy hỏi.
Mục Lương mặt không đổi sắc đáp: "Ta và nó có duyên."
Trong vòng hai ngày ngắn ngủi, Nhã Nhân đã hỏi hắn câu này không dưới mười lần, chỉ là lần nào nhận được câu trả lời cũng khiến nàng bực bội phát điên. Nhã Nhân liếc nhìn hắn với ánh mắt oán hận, tức giận nói: "Ngươi coi ta là kẻ ngốc sao?"
"Ngươi không phải à?"
Vẻ mặt Mục Lương tỏ ra vô cùng kinh ngạc, cái nhíu mày của hắn lại có vẻ đặc biệt đáng đánh đòn.
Trong hai ngày qua, hắn đã thu lấy hai phần bản nguyên Hỏa Nguyên Tố, và mỗi loại một phần bản nguyên Thủy Nguyên Tố và Thổ Nguyên Tố. Nhã Nhân tức nghiến răng, từ kẽ răng bật ra một câu: "Đồ nam nhân không đứng đắn."
Mục Lương nghiêm túc nói: "Đó là ngươi hiểu lầm ta rồi, ta đối đãi với tình cảm rất thành thật."
Nhã Nhân ngẩn người một chút, không kìm được liếc mắt nhìn: "Nàng của ngươi nhiều như vậy, chỗ nào mà thành thật được?"
"Không quan trọng, có yêu là được."
Mục Lương ho nhẹ hai tiếng, trên mặt thoáng có vẻ lúng túng.
"Vậy rốt cuộc ngươi đã lấy Lôi Kích Tiên Thụ đi bằng cách nào?"
Nhã Nhân vừa nói, liền quay lại hỏi. Trong lòng nàng thực sự tò mò, việc làm của Mục Lương quá mức hoang đường.
Mục Lương nghiêm nghị nói: "Chuyện người lớn, trẻ con hỏi ít thôi."
"Ngươi..."
Nhã Nhân nghiến răng ken két, bàn tay ngọc nắm lại run rẩy.
"Ngoan nào."
Mục Lương giơ tay xoa đầu nàng.
Nhã Nhân nhất thời mất hết ý chí, không nói thêm gì, buồn bực nói: "Cô nãi nãi tuổi còn lớn hơn ngươi không biết bao nhiêu đấy."
"Phải, phải, phải."
Mục Lương qua loa cho xong chuyện, tuổi thọ của Vận Mệnh Tiên Thảo đã không biết có đến mấy chục vạn năm rồi. Nhã Nhân hai tay ôm trước ngực, nhắc nhở: "Vận may của ngươi thế này, không biết sẽ làm bao nhiêu người đỏ mắt."
Đợi khi rời khỏi Tiên Giới Thâm Uyên, nếu ngoại giới các thế lực lớn biết Huyền Vũ Đế Quốc lại có thêm một cây Lôi Kích Tiên Thụ cảnh giới Tiên Tôn, chắc hẳn sẽ lại phát điên lên mất.
"Đây không phải là vận may, là thực lực."
Mục Lương cải chính.
"Vận may cũng là một loại thực lực."
Giọng nói lạnh lùng của Nhã Nhân vang lên.
"Ngươi nói cũng có lý."
Mục Lương nhún vai, lực lượng thần hồn đã tỏa ra ngoài, tìm kiếm những nơi có bản nguyên nguyên tố đang được nuôi dưỡng. Đôi môi đỏ mọng của Nhã Nhân khẽ động, nói: "Còn một ngày nữa, chúng ta sẽ phải rời đi."
"Đã biết."
Mục Lương đáp lời.
Hắn bay lên trời, hướng đến nơi đang nuôi dưỡng bản nguyên Phong Nguyên Tố.
Nhã Nhân và người hầu vội vã đuổi theo, cứ thế cùng Mục Lương vội vã ngược xuôi trong thế giới nguyên tố, cho đến khi lấy hết tất cả bản nguyên nguyên tố đã hoàn toàn được hình thành.
"Đáng tiếc bản nguyên Băng Nguyên Tố vẫn chưa tạo ra."
Vẻ mặt Mục Lương lộ ra tiếc nuối, thu thêm một phần bản nguyên Thủy Nguyên Tố vào.
"Tham vừa thôi."
Giọng nói lạnh lùng của Nhã Nhân vang lên.
Trong vòng ba ngày, nàng nhìn Mục Lương lấy hết từng phần bản nguyên nguyên tố, giết chết hơn mười con dị thú, có thể nói là thu hoạch đầy bồn đầy bát, cũng may hắn biết điểm dừng, không động đến những bản nguyên nguyên tố còn chưa hoàn toàn được tạo thành kia.
"Về thôi."
Mục Lương khẽ nhếch khóe môi, nghĩ đến những bản nguyên nguyên tố đã thu thập được trong vòng ba ngày, lần đến Tiên Giới Thâm Uyên này thật sự đáng giá. Nhã Nhân ừ một tiếng, tùy ý để Mục Lương mang theo nàng và người hầu bay khỏi thế giới nguyên tố, hướng về phía lối ra của Tiên Giới Thâm Uyên mà bay đi.
Tốc độ của Mục Lương rất nhanh, lướt qua từng Tiểu Thế Giới chồng chất.
Hắn nhớ đến lời cảnh báo của Lôi Đình Chi Chủ, Tiên Giới Thâm Uyên sắp có biến lớn, nên hắn quyết định mau chóng rời khỏi nơi này, vì vậy đối với những dị thú đột nhiên xuất hiện hắn đều cố gắng tránh né, trừ phi không thể nào tránh được mới ra tay giao chiến.
Nhã Nhân có thể cảm nhận rõ ràng tốc độ của Mục Lương tăng lên, mỗi bước chân đều vượt qua một vùng Tinh Vực rộng lớn.
Khi ba người đi qua một Tiểu Thế Giới đổ nát, đột nhiên có một xúc tua khổng lồ giáng xuống về phía họ.
Mục Lương khẽ giật mình, mang theo Nhã Nhân và người hầu né tránh, giây tiếp theo, không gian nơi họ vừa đứng đã bị xúc tua đánh nát vụn.
"Dị thú cảnh giới Đại La Chân Tiên."
Mặt Nhã Nhân trắng bệch.
Mục Lương quay đầu liếc nhìn, trong đáy mắt hiện lên tia chớp màu vàng kim, tốc độ một lần nữa tăng lên rồi rời khỏi Tinh Vực đó.
Sau khi được truyền thừa Lôi Đình Pháp Tắc Chi Lực, tốc độ của hắn đã nhanh hơn trước mấy lần, toàn lực bộc phát có thể bỏ lại sau lưng những dị thú Đại La Chân Tiên truy đuổi. Nhã Nhân thấy dị thú không đuổi theo nữa mới thở phào, giọng khàn khàn nói: "Dị thú Đại La Chân Tiên đều đã xuất hiện rồi, Tiên Giới Thâm Uyên quả thực có biến lớn."
Mục Lương mặt trầm như nước, nói: "Nó chưa từ bỏ."
"Cái gì?"
Nghe vậy, Nhã Nhân lên giọng.
Người hầu thì càng run rẩy cả người, với thực lực của ba người, nếu chạm trán với dị thú cảnh giới Đại La Chân Tiên, thì không khác nào tự tìm đường chết.
"Yên tâm, không sao đâu."
Mục Lương giọng trấn an.
Quanh người hắn xuất hiện những tia hồ quang điện, tiếp tục tăng tốc độ lao đi.
Mục Lương mang theo hai người lách người tránh né, tàn ảnh để lại đã bị xúc tua bất ngờ xuất hiện đập nát.
"Nó đuổi theo rồi."
Giọng người hầu run rẩy.
Mục Lương không quay đầu lại, hóa thành luồng sáng tiếp tục lao về phía trước, xuyên qua từng mảnh vỡ Tiểu Thế Giới.
Nhã Nhân quay đầu liếc nhìn, đó là một con dị thú màu đen trông giống ngựa, chỉ là cái miệng dài có rất nhiều xúc tua, trên người phủ đầy vảy mịn, tỏa ra khí tức thần bí, nàng nhìn vào mắt màu xanh lục của con dị thú, ngay giây sau liền cảm thấy đầu đau nhức, thần hồn bị trọng thương, bảy khiếu đều rỉ ra máu đỏ thẫm.
Mục Lương mặt lạnh xuống, lấy ra một quả Tiên Tôn Bản Nguyên Quả nghiền nát nhét vào miệng nàng.
Tiên Tôn Bản Nguyên Quả có công hiệu trị liệu thần hồn, đối với thần hồn bị trọng thương như Nhã Nhân mà nói, có thể bảo toàn tính mạng.
Lòng Mục Lương trùng xuống, dị thú Đại La Chân Tiên kỳ này có thể tấn công trực tiếp vào thần hồn, giao chiến với nó sẽ rất phiền phức, sơ ý có thể sẽ bị trọng thương thần hồn. Trong lòng hắn cũng có chút kinh ngạc, thực lực của Nhã Nhân vậy mà có thể chống lại được đòn tấn công thần hồn của dị thú Đại La Chân Tiên, nếu là người khác có lẽ đã sớm hồn lìa khỏi xác rồi.
"Đường chủ."
Người hầu tái mét mặt kêu lên.
Mục Lương đỡ lấy Nhã Nhân đã hôn mê, dưới thân hắn xuất hiện từng vòng Kim Liên, rất nhanh vô số Pháp Tắc Kim Liên nở rộ, đồng thời lôi đình pháp tắc hóa thành những con Phi Long, ngăn cản đòn tấn công của dị thú Đại La Chân Tiên.
Hắn nhân cơ hội này trực tiếp rời khỏi Tinh Vực đó, từ đó lao vào những Tiểu Thế Giới chồng chéo, dùng những bức tường không gian Tiểu Thế Giới để thoát khỏi sự truy đuổi của dị thú.
"..."
Mục Lương căng thẳng, một lần nữa xuyên qua hai bức tường không gian Tiểu Thế Giới, trước mắt hiện lên ánh sáng trắng chói mắt. Hắn cau mày, nhìn thấy mặt trời khổng lồ ở phía xa, biết mình đã sắp đến giới hạn của tiểu thế giới.
Mục Lương không dừng lại, với tốc độ nhanh nhất rời khỏi Tiểu Thế Giới, tiến vào sâu trong Tiên Giới một lần nữa. Hắn nhíu chặt mày, trầm giọng nói nhỏ: "Bỏ lại rồi."
"Huyền Vũ đại nhân, đường chủ nhà ta sao rồi?"
Người hầu lo lắng hỏi.
"Chết không được."
Mục Lương thản nhiên nói.
P/s: «1 chương »: Đang viết phần 2...
Bạn cần đăng nhập để bình luận