Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 92: Ta Tới Đón Các Ngươi

Đại trưởng lão hoảng sợ la to.
- A...
Nguyệt Chủ liếc mắt đại trưởng lão đang tê liệt ngã xuống trên đất một cái, lại nhìn về phía man thú hoang cổ càng ngày càng gần.
Bà bắt đầu lôi kéo cô gái tóc đỏ đang ngồi chồm hổm ở trước người, bi thương nói:
- Phi Nhan, xem ra chúng ta không thể đến được Thành Huyền Vũ.
- Mẹ, cũng không sao.
Nguyệt Phi Nhan run rẩy thân thể, ôm chặt lấy Nguyệt Chủ, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào trong lòng mẹ mình.
- Đi.
Đạt Phổ níu lại Lợi Đinh, nhắm vào chân của man thú hoang cổ, chuẩn bị dự đoán chỗ chạy trước, tránh né từng điểm dừng chân.
- Oanh!
Chân của con thú khổng lồ hạ xuống, gió lớn cuốn qua.
- Không nghĩ tới, ngày hôm nay, lão nương sẽ chết ở dưới chân một con man thú hoang cổ.
Nguyệt Chủ buồn bã vỗ nhẹ phía sau lưng con gái mình, con ngươi màu xanh nước biển lóe ra hồi ức.
Chị hai, khả năng ta không đợi được ngươi mang chân tướng quay về.
10 giây đi qua... Hai mươi giây đi qua...
- Dừng, dừng lại?
Đạt Phổ đợi một hồi, cũng không thấy man thú hoang cổ nhấc chân.
- Hả?
Nguyệt Chủ bừng tỉnh lại.
Bà ngẩng đầu nhìn về phía man thú hoang cổ đã dừng lại, không tiến thêm nữa.
- Chào! Nguyệt Chủ, Nguyệt Phi Nhan, ta tới đón các ngươi.
Giọng nói sang sảng hào phóng, truyền đến từ trên đầu man thú hoang cổ.
- Giọng nói này là...
Nguyệt Chủ bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn thân ảnh quen thuộc đang đứng trên đỉnh đầu man thú hoang cổ.
Mục Lương nhảy xuống, phất phới rơi vào trước mặt Nguyệt Chủ, giống như cảnh tượng đêm qua.
Anh thú vị nhẹ nháy con mắt trái một cái, khẽ cười nói:
- Nghi thức nghênh tiếp này như thế nào?
Mũi của Nguyệt Chủ hơi chua, con ngươi màu xanh nước biển xuất hiện một giọt nước.
Lão nương thật sự cho rằng sẽ muốn chết như vậy, vẫn còn đang không cam lòng chưa từng được nếm trải cảm giác yêu đương, bản thân vẫn chưa từng sinh một đứa con gái... Đang lúc ảo não hối hận.
Ngươi đột nhiên nói cho ta biết, làm ra một động tĩnh lớn như vậy là tới đón người?
Nguyệt Chủ cắn môi một cái, khuôn mặt giãn ra, cười mắng:
- Mục Lương, ngươi đúng là một tên khốn kiếp.
Lúc này, bà kỳ quái phát hiện bản thân không có tức giận, ngược lại là một loại cảm giác mừng rỡ đến từ sống sót sau tai nạn.
- Mục Lương?
Nguyệt Phi Nhan nghe được giọng nói quen thuộc, vội vã thoát khỏi trong lòng Nguyệt Chủ.
Cô kinh hỉ nhìn chằm chằm bóng dáng quen thuộc trước mắt, lại cẩn thận từng li từng tí ngẩng đầu nhìn về phía man thú hoang cổ không động đậy.
- Ha ha ha... Thật sự bị hù dọa!
Mục Lương sang sảng cười rộ lên.
Hắn nghiêng đầu nhìn về phía đoàn người chạy như điên phía sau Nguyệt Chủ, cùng với đại trưởng lão té ngã trên mặt đất.
- Như thế nào đây? Ta giúp các ngươi rời khỏi, không được tức giận nha.
Khóe miệng của Mục Lương mỉm cười, giơ ngón tay cái lên nói:
- Không cần phải cảm tạ ta.
- Ai muốn cảm tạ ngươi?
Nguyệt Phi Nhan ngây thơ trừng mắt liếc hắn một cái.
Cô lau khóe mắt một cái, một tay chống vào eo, lên án nói:
- Ngươi cũng làm cho chúng ta rất sợ, ta kém chút cho rằng phải chết thật.
Cô gái tóc đỏ bị hù dọa lúc này hai chân vẫn còn mềm nhũn.
- Ta đang giúp các ngươi thích ứng trước một chút.
Mục Lương duỗi thẳng ngón tay cái, chỉ chỉ phía sau, tự hào giới thiệu:
- Nhận thức một chút, Tiểu Huyền Vũ nhà ta.
- Con man thú hoang cổ là của ngươi?
Nguyệt Chủ đứng yên, trừng lớn con mắt màu xanh nước biển.
- Ừm!
Mục Lương gật đầu.
Thì ra hung thú khổng lồ được gọi là man thú hoang cổ.
- Ngươi làm sao có được?
Nguyệt Chủ giật mình hỏi.
Một man thú hoang cổ kém cỏi nhất cũng có thể đại biểu cho chiến lực cấp bảy, hoàn toàn có thể hoành hành sinh sống ở bên ngoài nơi hoang dã.
- Đây...
Đáy mắt của Mục Lương hiện lên ý cười, thở khẽ ra hai chữ:
- Bí mật.
- Cắt.
Nguyệt Chủ ghét bỏ, bĩu môi, cũng biết đã hơi nhiều chuyện.
- Mục Lương, nó sẽ không xông lại chứ?
Nguyệt Phi Nhan lo lắng hỏi.
Đến bây giờ, cô còn có hơi sợ, thật sự là hình thể của Rùa Đen quá có lực uy hiếp, nếu như một cước đạp lên tới, chỉ sợ cổng chính của bộ lạc Nguyệt Đàm đều sẽ bị san bằng.
- Sẽ không.
Mục Lương ôn hòa trấn an nói:
- Tiểu Huyền Vũ cực kỳ nghe lời.
Đạp đạp đạp...
Cuối cùng, đoàn người của Vệ Cảnh cũng chạy tới.
Bọn họ quan sát, thầm nghĩ:
- Nguyệt Chủ, đại tiểu thư, các ngài không có sao chứ?
- Không có việc gì, sợ bóng sợ gió một hồi.
Nguyệt Chủ cười yếu ớt. xóa đi nước mắt còn đọng lại khóe mắt.
- Con man thú hoang cổ này là của ngài Mục Lương mang tới sao?
Vệ Cảnh thán phục nhìn Rùa Đen cao lớn.
- Đúng, các ngươi mau gọi người nhà tới, chúng ta sẽ đi về phía thành Huyền Vũ.
Mục Lương liếc mắt đoàn người đang len lén quan sát phía bên này từ phía xa một cái.
Anh bảo Rùa Đen đi qua đây chính vì muốn bớt việc, miễn cho lại có cãi cọ gì đó, trực tiếp bảo Tiểu Huyền Vũ dừng lại, ai dám tới cản hắn dẫn người đi?
- Được, chúng ta lập tức đi ngay.
Vệ Cảnh cung kính nói.
Hắn lại hấp tấp mang theo đội viên chạy đi đón người nhà.
Một giây kế tiếp sau.
- Các hạ này, ngươi muốn mang Nguyệt Chủ đi?
Đạt Phổ mang theo Lợi Đinh đứng cách đó không xa, cũng nghe được một ít đối thoại của họ.
- Đúng vậy, ngươi có vấn đề gì không?
Gương mặt của Mục Lương âm trầm, quay đầu lại nhìn sang, con ngươi màu đen tràn ngập thâm thúy và áp bách.
Thật đúng là có người không sợ chết đến cản hắn đón người?
- Không phải, không thành vấn đề, một chút vấn đề cũng không có.
Thân thể của Đạt Phổ run lên, hốt hoảng lui lại một bước.
Hắn bị nhìn chằm chằm, trong lòng dâng lên cảm giác sợ hãi, loại cảm giác rợn cả tóc gáy, trực giác nhắc nhở cho hắn, nếu như dám ngăn cản sẽ có nguy hiểm.
Cấp bảy, người này tuyệt đối là cường giả cấp bảy.
- Không thành vấn đề là tốt rồi.
Mục Lương quay đầu lại, nhìn phía đoàn người đang dần tụ họp ở cửa chính bộ lạc Nguyệt Đàm.
Hắn nói với Nguyệt Chủ, Nguyệt Phi Nhan:
- Đi thôi, chúng ta đi lên trước.
- Đi tới?
Nguyệt Phi Nhan đột nhiên trừng lớn hai mắt, kinh ngạc hỏi:
- Không phải đi đến phía sau lưng Tiểu... Tiểu Huyền Vũ chứ?
- Đúng vậy, nếu không... Ngươi muốn đi dưới mặt đất?
Mục Lương trêu ghẹo, nói.
- Ta muốn đi.
Nguyệt Phi Nhan nhao nhao muốn thử hô.
- Vậy thì đi đi.
Mục Lương nhìn đoàn người Vệ Cảnh đang mang theo người nhà chạy qua, xoay người đi về phía Rùa Đen.
- Phi Nhan, ngươi qua đây.
Nguyệt Chủ nhỏ giọng gọi một cái.
Nàng ngây người đứng lâu lắm, muốn đi phát hiện chân đã tê rần.
Lúc này, Nguyệt Phi Nhan đang chạy chậm về phía Rùa Đen, cũng không nghe thấy giọng nói của Nguyệt Chủ.
Nguyệt Chủ nhìn thấy nữ nhi không có phản ứng, nghiến răng một cái.
- Mục Lương, chuyện kia... Có thể giúp ta một cái hay không?
Khuôn mặt của bà phiếm hồng, ngượng ngùng, gò má rủ xuống vài sợi tóc.
- Làm sao vậy?
Mục Lương xoay người, nhìn người phụ nữ xấu bụng đứng yên tại chỗ.
- Ta, chân của ta bị tê, không nhúc nhích được.
Nguyệt Chủ hoàn toàn mất hết ưu nhã, chỉ có bộ dánh ngượng ngùng của một cô gái.
- Nếu như không ngại.
Mục Lương liếc mắt một cái, lúc này mới xoay người lại phía sau cô gái tóc đỏ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận