Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1853: Không Thử Một Chút Thì Làm Sao Biết Được Chứ?



Áo Nhĩ Mạn mắt khao khát nói:

- Đúng rồi! Chúng ta vẫn chưa đến thành Huyền Vũ lần nào đâu, nghe nói Phố Buôn Bán nơi đó rất phồn hoa, mặt đất còn rất sạch sẽ, còn có rất rất rất nhiều món ăn ngon ~~~

- Ừm, vậy thì đi xem một chút đi.

Áo Nhĩ Na gật đầu đáp ứng.

Áo Nhĩ Mạn hưng phấn nói:

- Vậy thì chúng ta mau đi thôi.

Áo Nhĩ Na phủi bụi trên quần áo rồi đứng lên, mềm nhẹ nói:

- Đi tắm trước rồi đến đó sau.

- Đúng vậy, phải tắm trước đã!

Áo Nhĩ Mạn ngửi mùi trên người mình, có mùi mồ hôi, mùi gỗ và mùi khói bụi lưu lại trong lúc lắp đặt thiết bị.

Cô bận rộn làm việc cho tới trưa, còn mang theo mũ bảo hộ, rất dễ dàng toát mồ hôi.

Áo Nhĩ Na nhăn mũi lại, ghét bỏ nói:

- Ngươi bốc mùi.

- Hứ, ngươi cũng không khá hơn ta đâu!

Áo Nhĩ Mạn trợn trắng mắt.

Hai chị em nhìn nhau rồi bật cười, vui vẻ trở lại trụ sở tạm thời trong Phố Buôn Bán.

Nửa giờ sau, hai người tắm rửa sạch sẽ, mang theo tiền lương kiếm được ở Phố Buôn Bán và nắm tay nhau đi về phía bến cảng.

Khi tới bờ biển thì hai người tốn vài đồng tiền để lên thuyền xuất phát đến thành Huyền Vũ.

Áo Nhĩ Mạn nhìn về phía Rùa Đen ở xa xa, thở dài nói:

- Thật là to lớn...

- Ta có chút sợ hãi.

Áo Nhĩ Na cắn môi dưới.

Áo Nhĩ Mạn đắc ý nói:

- Còn ta thì không sợ!

Áo Nhĩ Na còn muốn nói điều gì đó, nhưng lực chú ý lại bị hấp dẫn bởi cuộc trò chuyện của những người khác trên thuyền.

- Đê Nít, lần này ngươi muốn mua bao nhiêu gói thẻ?

Một nam thanh niên ăn mặc hoa quý hỏi bạn thân.

Tên quý tộc tên là Đê Nít nói với giọng điệu vô cùng hứng thú:

- Hì hì, lần này ta mang rất nhiều tinh thạch ma thú, chuẩn bị mua năm mươi gói, ta không tin là mình không rút ra được thẻ vàng.

Nam thanh niên bĩu môi:

- Năm mươi gói thẻ mà thôi, phỏng chừng rất khó mở ra thẻ vàng.

- Không thử một chút thì làm sao biết được chứ?

Đê Nít hừ lạnh một tiếng.

Nam thanh niên lại hỏi:

- Vậy ngươi sưu tập thẻ bạc thế nào rồi?

- Hai mươi lăm tấm, còn kém năm tấm nữa là có thể gom đủ.

Đê Nít đắc ý nói.

- Sưu tập được hai mươi lăm tấm thẻ bạc cơ à? Vậy ngươi có bao nhiêu thẻ bài lặp lại?

Nam thanh niên tò mò hỏi bạn thân.

Đê Nít phất tay trả lời:

- Không nhiều lắm, chỉ lặp lại bốn mươi lăm tấm mà thôi.

- Nếu lặp lại vậy có thể cho ta được không?

Nam thanh niên cười ngây ngô nói.

- Không cho, dù là thẻ bài lặp lại thì ta cũng muốn, biết đâu sau này nó trở thành hàng hiếm có thì sao.

Đê Nít lập tức từ chối.

- Hừ, thế thì ta tự mua.

Thanh niên tức giận nói.

Đê Nít cảm thán một câu:

- Chỉ cần để ta rút được một tấm thẻ vàng thôi thì ta cũng mãn nguyện lắm rồi.

Nam thanh niên đột nhiên nói:

- Ngày hôm qua ta xem ti vi, nghe nói là hôm nay sẽ mở rút thăm trúng thưởng thẻ bài, một lần rút chỉ cần hai trăm đồng Huyền Vũ thôi.

- Hả? Rẻ như vậy sao?

Đê Nít kinh ngạc nói.

Hắn còn chưa mua được TV, cho nên không biết tin tức này.

- Đúng vậy, đây là hoạt động có thời hạn, sẽ có cơ hội rút được thẻ vàng.

Nam thanh niên bình thản nói.

- Rất tốt, ta muốn thử xem!

Hai mắt của Đê Nítsáng lên.

Áo Nhĩ Mạn nhỏ giọng hỏi:

- Chị, thẻ bài mà bọn họ nói là cái gì thế?

- Không biết.

Áo Nhĩ Na chậm rãi lắc đầu.

Nam thanh niên thuận miệng hỏi:

- Đê Nít, ngươi nói xem, nếu thẻ vàng được rao bán thì giá của nó sẽ là bao nhiêu đồng Huyền Vũ?

- Rẻ nhất cũng có thể bán được một trăm ngàn đồng Huyền Vũ.

Đê Nít suy đoán nói.

Nam thanh niên lắc đầu, nói với giọng điệu chắc chắn:

- Ta cảm thấy không ngừng ở con số này đâu, cho dù ra giá năm trăm ngàn đồng Huyền Vũ thì cũng sẽ có người muốn mua.

- Vậy nếu thật sự có người bán thẻ vàng thì ngươi sẽ bỏ ra năm trăm ngàn đồng để mua không?

Đê Nít liếc nhìn bạn thân rồi đặt câu hỏi.

Nam thanh niên đáp không chút do dự:

- Đương nhiên rồi, chỉ cần có đồ ngốc bán thì ta khẳng định sẽ mua.

- Hì hì, ta cũng vậy, sau đó ta sẽ dùng thẻ vàng để đánh bại ngươi.

Đê Nítcười hung ác.

- Thẻ vàng, năm trăm ngàn đồng!

Hai chị em Áo Nhĩ Mạn và Áo Nhĩ Na mở to hai mắt, vẻ mặt kinh hãi không thôi.

…………

Bên dưới Rùa Đen khổng lồ, nước biển cuồn cuộn.

Trước Thiên Môn Lâu là bến tàu của thành Huyền Vũ, lúc này thuyền đã đậu đầy nơi đó.

Phanh ~~~

Lại thêm một chiếc thuyền vừa mới cập bến, đầu thuyền nhẹ nhàng đánh vào vòng cao su bến cảng, triệt tiêu đại bộ phận xung lượng.

- Đã đến thành Huyền Vũ rồi, mọi người xuống thuyền đi.

Thuyền trưởng vỗ tay hô to.

Áo Nhĩ Mạn và chị gái bước xuống thuyền, ngẩng đầu nhìn Rùa Đen cao ngất, không khỏi nuốt nước miếng một cái.

Áo Nhĩ Mạn run rẩy nói:

- Chị, ta cũng có chút khẩn trương.

- Ta, ta không khẩn trương.

Áo Nhĩ Na cố giả bộ bình tĩnh nói.

- A, lúc ở trên thuyền ngươi không có nói như thế!

Áo Nhĩ Mạn tức giận nói.

Áo Nhĩ Na kéo tay em gái, ý bảo đi theo đám người Đê Nít trước đó, nói:

- Ngươi đừng làm rộn, chúng ta mới tới đây lần đầu, đuổi theo bọn họ đi.

- Được rồi.

Áo Nhĩ Mạn bĩu môi, bị chị gái lôi kéo đuổi theo đám người kia.

Mấy người đi tới quảng trường trước Huyền Không Các, nơi đây có rất nhiều người đang xếp hàng để vào thành.

Hai chị em theo sát Đê Nít, xếp ở cuối dãy đội ngũ.

Áo Nhĩ Na duỗi đầu nhìn về trước đó, nhớ kỹ thao tác của Denis rồi thuật lại từ đầu đến đuôi cho em gái nghe.

Khi hai chị em tới trước quầy thì thành thật dựa theo chỉ thị của nhân viên phục vụ để đăng ký tin tức, bắt được Văn Điệp Thông Quan.

- Mau đi lên trên thôi.

Áo Nhĩ Na xoay người lại thúc giục em gái.

Áo Nhĩ Mạn vội vã lên tiếng:

- Đến ngay, đến ngay!

Hai chị em băng qua một cầu thang rất dài, đi tới trước Sơn Hải Quan càng thêm rộng rãi.

Các cô đã bị hấp dẫn bởi Sơn Hải Quan to lớn, toàn bộ hành trình đều mở to hai mắt, giống như hai đứa nhỏ tò mò.

Áo Nhĩ Mạn phục hồi tinh thần lại, thúc giục:

- Chị, bọn họ tiến vào rồi, chúng ta mau đuổi theo đi.

- Được.

Áo Nhĩ Na nhìn thấy Đê Nít ở phía xa xa, nhanh chóng phục hồi tinh thần lại.

Hai người thành công tiến vào Phố Buôn Bán, trước mắt là cảnh tượng vô cùng náo nhiệt, người đến người đi nườm nượp, bên tai là tiếng người ồn ào và huyên náo.

- Thật là nhiều người ~~~

Áo Nhĩ Mạn há miệng, kinh ngạc cảm thán không thôi.

- Chúng ta đi dạo một chút trước đi.

Áo Nhĩ Na lấy lại bình tĩnh.

Hai chị em giống như con ruồi không đầu, đi lung tung khắp Phố Buôn Bán, cả hai muốn mua chút gì đó để đồ ăn nhưng lại nghĩ tới sau này phải mướn phòng ở Phố Buôn Bán thành Y Lê, thế là đành phải kiềm chế dục vọng của mình.

Áo Nhĩ Mạn thở dài nói:

- Chị, nơi này thật sự rất tốt, còn tốt hơn thành Y Lê gấp trăm lần.

- Đúng vậy, nơi đây cái gì cũng có, rất nhiều thứ mà trước đây ta chưa từng thấy qua.

Đôi môi hồng của Áo Nhĩ Na khẽ nhếch, nàng cảm giác mình không hợp với nơi này, giống như một đứa bé miền núi mới đặt chân đến thành lớn lần đầu, cái gì cũng tò mò.

Bạn cần đăng nhập để bình luận