Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2021: Phượng Nhi



Phượng Nhi nhẹ giọng hỏi:

- Điện hạ mệt mỏi sao?

- Ừm, ta hơi buồn ngủ.

Linh Vận ngáp một cái, giơ tay xoa xoa huyệt thái dương.

Cô đã chơi cả ngày, đi dạo hơn nửa cái Thành Buôn Bán Sơn Hải mới trở về.

- Vậy thì điện hạ nghỉ ngơi trước đi, ngày mai chúng ta còn phải đến thủy cung dưới đáy biển.

Phượng Nhi đề nghị.

Một phần khu vực thị trấn nhỏ dưới đáy biển đã được mở cửa, đi xe lửa từ Thành Buôn Bán Sơn Hải đến đó chỉ cần tốn một ngày rưỡi.

- Cũng tốt.

Linh Vận duỗi người, bước chân trần trở về phòng ngủ của mình.

- Cùm cụp ~~~

Tiếng đóng cửa vang lên, phòng khách trở nên an tĩnh.

Phượng Nhi nhìn chăm chú vào cánh cửa đóng chặt, nàng đứng tại chỗ một hồi, nghiêng tai lắng nghe động tĩnh trong phòng.

Lại qua hơn mười phút, Phượng Nhi đi tới trước phòng Linh Vận rồi nhẹ nhàng mở cửa ra.

Trong phòng, Linh Vận đã nằm ở trên giường lớn, chăn mềm mại che lại nửa người, coo ta nhỏ giọng kêu:

- Điện hạ?

- Zzzz.....

Linh Vận vẫn hô hấp đều đặn, ngủ rất say.

Để đảm bảo hơn, Phượng Nhi lấy ra một cái bình bằng xương thú rồi mở nắp ra, vẩy nhẹ xung quanh phòng ngủ.

Bột trong bình bay ra và bao trùm cả gian phòng.

Cô ta che miệng mũi rồi đóng cửa phòng lại.

- Ngủ thẳng giấc đến ngày mai cũng không thành vấn đề.

Phượng Nhi thu lại bình xương thú, sau khi xác định không còn mùi thì mới hít thở sâu mấy hơi.

Đây là ma dược mê man có thể khiến người ta rơi vào giấc ngủ say, hút vào một hơi là có thể mê man mấy giờ đồng hồ.

Phượng Nhi trở về phòng của mình, thay đổi một bộ quần áo màu đen rồi rời đi.

Cô ta cất bước vào Thang Vận Chuyển và thi triển Ma Pháp Hắc Ám để che giấu thân hình, sau đó chỉ thấy một đoàn sương mù màu xám bay ra khỏi Thang Vận Chuyển, di chuyển dọc theo góc nhà, không để tiếp tân phát hiện.

Sương mù bay ra Trung tâm Huyền Vũ, xuyên qua từng dãy lục thực, đi về phía tường thành xa xa.

Phía sau tường thành là mặt đất rộng rãi, thuộc về vùng ngoại ô Vệ Thành và Thành Buôn Bán Sơn Hải.

Sương mù màu xám giấu kín trong bóng đêm, di động rất khó khiến người khác phát hiện, thuận lợi đến dưới chân tường thành.

Sương mù tiếp tục bay tới trước, trốn ở phía sau tường thành, chờ Thành Phòng Quân tuần tra rời đi thì lại vượt qua tường thành rời khỏi Thành Buôn Bán Sơn Hải.

Một lúc sau, Phượng Nhi đã bay ra xa tường thành, xung quanh hoàn toàn trống trải.

Cô ta hiện thân, hai mắt lạnh như băng ngắm nhìn bốn phía, khắp nơi là một màu đen kịt, chỉ có phía Thành Buôn Bán Sơn Hải là sáng lên.

Cô ta dấu hỏi đầy đầu, nên đi nơi nào tìm đám người Hồng chấp sự đây?

- Không có ánh trăng.

Khóe mắt của Phượng Nhi co giật một cái.

Cô ta hít sâu một hơi, nhắm mắt lại cảm thụ nơi có nguyên tố sinh mệnh nồng nặc nhất.

Mấy hơi phía sau, cô ta lại mở mắt ra, phân biệt rõ phương hướng rỏi bay vụt tới trước, thân hình nhẹ như yến, một bước nhảy ra xa bảy, tám mét.

- Vù vù vù ~~~

Cô ta cắm đầu chạy hết ba giờ nhưng xung quanh vẫn là một màu đen kịt, có thể cảm nhận được có rất nhiều lục thực, trừ cái đó ra thì không còn gì khác.

- Rốt cuộc thì thành Huyền Vũ này lớn đến mức nào hả?

Phượng Nhi dừng bước lại, sắc mặt hết sức khó coi, thi triển ma pháp tạo ra một quả cầu lửa màu lục lam, dưới ánh lửa chiếu rọi, xung quanh là một mảng Đồng Ruộng lớn, không có bất kỳ kiến trúc nào.

Da mặt của Phượng Nhi co giật, ai có thể nói cho cô ta biết đến tột cùng thì thành Huyền Vũ lớn đến mức nào?

Cô ta đè nén sự phiền muộn trong lòng xuống, suy tính thời gian rời đi Trung tâm Huyền Vũ, hiện tại cần phải trở về, nếu không khi Linh Vận tỉnh lại không tìm được bản thân, như vậy sẽ khiến cô ấy hoài nghi không cần thiết.

- Đáng chết.

Phượng Nhi thầm mắng một tiếng, xoay người chạy như bay về phía đã tới.

Mấy tiếng sau, cô ta trở lại Thành Buôn Bán Sơn Hải, quang minh chính đại đi vào đại sảnh Trung tâm Huyền Vũ, cưỡi Thang Vận Chuyển trở lại phòng xép xa hoa.

- Cộp cộp cộp ~~~

Cô ta bước ra Thang Vận Chuyển, khi đi tới phòng xép thì nhìn thấy Phó Kỵ Sĩ Trưởng đang đứng ở ngoài cửa.

Đồng tử của Phượng Nhi co rút lại, cố gắng bình tĩnh hành lễ, hỏi:

- Phó Kỵ Sĩ Trưởng đại nhân, tại sao trễ như thế còn không nghỉ ngơi?

- Ngươi vừa mới đi đâu?

Phó Kỵ Sĩ Trưởng nhàn nhạt hỏi.

- Ta đi mua đồ ăn.

Phượng Nhi nhẹ giọng trả lời.

- Giờ này đi mua đồ ăn?

Phó Kỵ Sĩ Trưởng nâng cằm lên, hờ hững hỏi:

- Vậy đồ ăn đâu?

- Không mua được...

Phượng Nhi lộ ra vẻ mặt tiếc nuối:

- Quá muộn, các cửa hàng đều đóng cửa rồi.

Suy nghĩ trong đầu cô ta xoay chuyển hàng trăm lần, đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?

Phó Kỵ Sĩ Trưởng lạnh lùng cười một tiếng:

- Ngươi không canh giữ ở bên cạnh công chúa điện hạ mà lại đi ra ngoài mua đồ ăn, đừng nói với ta là công chúa điện hạ muốn ăn đấy?

Tối nay, Linh Vận đã ăn rất nhiều, không thể nào đói bụng, hơn nữa công chúa cũng không có thói quen ăn vặt lúc nửa đêm.

- Là chính ta đói bụng.

Phượng Nhi cúi đầu nhỏ giọng nói.

Phó Kỵ Sĩ Trưởng đi lên trước, lạnh lùng nói:

- Tốt nhất là ngươi không làm việc gì có lỗi với công chúa điện hạ, nếu không thì cho dù điện hạ có tin tưởng ngươi thì ta cũng sẽ chém chết ngươi.

- Đại nhân quá lo lắng rồi, ta thật sự chỉ đi ra ngoài mua đồ ăn thôi.

Sắc mặt của Phượng Nhi trắng nhợt, trên mặt lộ ra vẻ khuất nhục.

- Hừ!

Phó Kỵ Sĩ Trưởng không muốn nói nhảm với cô ta, xoay người rời đi.

Chờ hắn đi rồi, vẻ hoảng sợ trên mặt Phượng Nhi mới biến mất, cô ta lạnh mặt bĩu môi, vốn dĩ cho rằng bị bại lộ thân phận, hiện giờ xem ra vẫn chưa có ai phát hiện.

………..

Đêm tối, trong thư phòng ở cung điện.

Mục Lương đang biên soạn sách giáo khoa mới, dự định mở một trường học mới gọi là Trường Kỹ Thuật.

Đây là nơi chuyên dạy các loại kỹ thuật, ví dụ như kỹ thuật nghề mộc, kỹ thuật chế tạo, đầu bếp, v.v… Chủ yếu bồi dưỡng các ngành nghề khác nhau vì thành Huyền Vũ.

Bây giờ, người dân trong thành Huyền Vũ đã biết chữ, giáo dục tư tưởng là sáu năm, sau đó sẽ tiến vào xã hội làm việc.

Sau khi, Trường Kỹ Thuật được xây xong thì mọi người có thể thêm một lựa chọn, tiếp tục đi học một môn tay nghề ở Trường Kỹ Thuật, như vậy sau này có thể tìm được công việc tốt hơn.

Bây giờ là đêm khuya, Mục Lương lại không hề buồn ngủ chút nào, bút trên tay dính mực nước, lưu lại từng con chữ trên giấy.

- Sa Sa Sa ~

Ngòi bút xẹt qua mặt giấy, phát ra tiếng xào xạc.

Đột nhiên, bút trong tay hắn dừng lại, Mục Lương ngước mắt nhìn về phía Thành Buôn Bán Sơn Hải.

- Hắc Ma Pháp Sư...

Anh cảm nhận được một cỗ khí tức làm người ta chán ghét, nhưng lại nhanh chóng biến mất không thấy tăm hơi.

Mục Lương nhíu mày, có Hắc Ma Pháp Sư trà trộn vào thành?

- Linh Nhi.

Giọng nói giàu có từ tính vang lên trong thư phòng.

- Ông ~

Ánh sáng xanh ngưng tụ lại, Tinh Linh Sinh Mệnh xuất hiện ở bên cạnh anh.

Bạn cần đăng nhập để bình luận