Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1304: Chưng 1304: May Mắn Có Mục Lương Ở Đây, Nếu Không Thành Huyền Vũ Sẽ Xong Rồi…



- Cha!

Trình Tiếu giòn tan hô một câu.

- Tiếu Tiếu!

Động tác trên tay Trình Mâu ngừng lại một chút. Hắn chỉ liếc mắt một cái đã tìm được vợ và con gái của mình từ trong đám người.

- Ngươi không có việc gì là tốt rồi.

Đôi mắt đẹp của Dụ Tử hơi hơi phiếm hồng, sự lo lắng trong lòng cô nãy giờ cũng buông xuống.

- Ta không sao, các ngươi cứ yên tâm đi.

Trình Mâu nhếch miệng cười.

Hắn huy tay nói:

- Các ngươi mau trở về đi, ta còn bận việc.

Tuy rằng thuỷ triều hư quỷ đã đi qua, nhưng trong thành còn một đống việc cần phải xử lý, có khi để xử lý mọi việc những việc này cảnh vệ phải bận rộn tới hai, ba ngày mới xong.

- Được.

Dụ Tử dùng sức gật đầu. Sau đó cô lôi kéo tay Trình Tiếu, tránh qua quá nhiều những thi thể hư quỷ, đi về nhà số bà Phố Giáp.

- Mẹ, ta cũng muốn giúp đỡ.

Trình Tiếu ngừng chân lại, lôi kéo tay mẹ nói.

Dụ Tử cũng dừng lại, và ngạc nhiên nhìn con gái:

- Ngươi không sợ hư quỷ sao?

- Hư quỷ đều đã chết rồi, sẽ không có chuyện gì nữa.

Trình Tiếu nhỏ giọng, cô bé đang cố hết sức để che dấu sợ hãi trong lòng. Tuy rằng hư quỷ đã chết, nhưng là một người bình thường cho nên cô bé vẫn cảm thấy sợ hãi.

Dụ Tử thở dài một hơi, sau đó cô đưa tay đầu sờ sờ con gái, ôn nhu nói:

- Tiếu Tiếu, nếu con muốn giúp đỡ, vậy hãy về nhà chăm chỉ đọc sách, về sau lại hồi báo thành Huyền Vũ.

Trình Tiếu dùng sức gật đầu, nghiêm mặt nói:

- Vâng, về sau ta nhất định sẽ trở thành nhân vật lợi hại như thành chủ đại nhân.

- Muốn như vậy hơi khó à nha.

Dụ Tử đùa giỡn.

- Cũng đúng, thành chủ đại nhân là nam, ta không biến thành nam được...

Trình Tiếu nói thầm một câu, trên mặt cô bé lại còn nghiêm túc hơn lúc nãy.

-...

Dụ Tử giật giật khóe miệng, đây được tính là một vấn đề sao?

- Vậy ta biến thành thư ký đại nhân, về sau sẽ quản lý thành Huyền Vũ.

Hai tròng mắt Trình Tiếu tỏa ánh sáng, cô bé đã đặt ra mục tiêu cố gắng trong cuộc sống của mình.

-...

Miệng Dụ Tử giật giật, cô lo lắng, không biết mình có nên nói sự thật cho con gái nghe hay không.

Nhưng nghĩ lại một chút, có mục tiêu cao cũng không phải chuyện xấu, có thể khích lệ con gái cố gắng tiến bộ.

Trình Tiếu nhẹ nhàng kéo kéo tay mẹ, thanh thuý nói:

- Mẹ, chúng ta đi hỗ trợ đi, con đã nhìn thấy cô giáo Y Lệ Y cũng đi.

Nghe vậy Dụ Tử ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên đã thấy thân ảnh quen thuộc ở xa xa.

Cách đó không xa, Y Lệ Y đang xắn tay áo, cùng hai người khác khuân vác thi thể hư quỷ, đi đến quảng trường nhỏ.

- Chị Tô Nhi!

Từ khoé mắt cô lại thấy người quen.

Tô Nhi đang ở cách Y Lệ Y không xa, đang giúp cảnh vệ khuân vác thi thể hư quỷ.

Dụ Tử nhớ tới Cao Thao, hắn là chồng của Tô Nhi, hiện tại chắc chắn hắn vẫn còn canh giữ ở Thiên Môn Lâ. Khi thuỷ triều hư quỷ đến đây, Thiên Môn Lâu là địa điểm đứng mũi chịu sào, trình độ nguy hiểm chỉ cao hơn chứ không thấp hơn nơi này.

Cô nhìn Tô Nhi, trên mặt cô ấy đầy vẻ kiên nghị, chắc chắn trong lòng đang cực kỳ lo lắng cho chồng mình, nhưng vẫn cố nén lại, còn muốn hỗ trợ rửa sạch thi thể hư quỷ.

- Mẹ?

Trình Tiếu nghiêng đầu, lại lôi kéo ống tay áo mẹ.

- Đi thôi, chúng ta cũng tới giúp một tay.

Dụ Tử lấy lại tinh thần, bắt đầu xắn tay áo lên đi tới hỗ trợ. Tô Nhi cũng hỗ trợ, cô còn lý do gì để từ chối nữa?

Không ít người cũng có suy nghĩ như Dụ Tử, đã bị những người bên cạnh lây nhiễm tinh thần, bọn họ đều đi qua hỗ trợ.

Nội thành dần dần trở nên náo nhiệt, càng ngày càng nhiều thành dân tham dự vào công cuộc dọn dẹp, làm cho nội thành từ từ biến trở về bộ dáng vốn có.

Ngao ô…

Thao Thiết đang đứng trong quảng trường nội thành, chờ đợi thành dân đưa thi thể hư quỷ tới, sau đó phụ trách đem chúng nó nuốt vào. Thành dân cũng không sợ Thao Thiết, bọn họ cho rằng nó là thánh thú của thành Huyền Vũ, vì vậy tỏ ra cực kỳ kính sợ.

Khi thi thể hư quỷ trên quảng trường đã đủ nhiều, nhóm cảnh vệ lập chỉ huy thành dân rời đi, đi đến phạm vi an toàn.

Ngao ô…

Chờ thành dân đi rồi, Thao Thiết sẽ mở lớn miệng, một ngụm đem thi thể hư quỷ nuốt vào trong bụng. May mà không gian trong cơ thể của nó rất lớn, nuốt xuống tất cả hư quỷ của nội thành cũng không thành vấn đề.

…………

Lúc này ở thành Huyền Vũ, sắc trời đã tối.

Minh minh...

Vua Sói Mặt Trăng ngửa mặt lên trời thét dài, thanh âm của nó quanh quẩn bên trong thành.

Bên trong khu Trung Ương, đám người Hổ Tây kéo thân thể đầy mỏi mệt của mình, leo lên thang vận chuyển hướng về phía tầng tám trên cao.

- Mệt mỏi quá, thật muốn nằm bất động một chỗ, không muốn di chuyển nữa.

Ngải Lỵ Na gỡ mũ giáp xuống lộ ra khuôn mặt tinh xảo, chỉ là trạng thái tinh thần có chút không tốt.

- Đừng nói nữa, hiện tại ta cũng chỉ muốn nằm xuống.

Hổ Tây dựa vào bên cạnh Ly Nguyệt, bày ra bộ dáng cuộc sống này không còn gì luyến tiếc nữa.

Các cô vừa mới dọn dẹp sạch sẽ tất cả thi thể hư quỷ Ngoại thành, bận rộn cả ngày, cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi.

Ngoại thành rất lớn, may mắn có kiến thợ Kiến Gọng Kìm, cùng với ong thợ do Ong Chúa phái ra hỗ trợ, mới nhanh dọn sạch ngoại thành như thế.

Sắc mặt Bạch Sương trắng bệch, cô yếu ớt nói:

- Chân tôi tê hết rồi.

Trong khoảng thời gian này, cô vẫn một mực đi cùng Hồ Tiên, dọc theo đoạn đường này cũng giúp mọi người không ít chuyện, điều này làm cho những cô gái khác đã thay đổi cách nhìn nhận về cô.

- Tối nay phải nhờ cho Tiểu Lan pha cho ngươi chút nước ấm, ngâm chân sẽ thoải mái hơn.

Hồ Tiên mỉm cười nói.

- Ừ.

Bạch Sương gật đầu, đột nhiên cô cảm thấy được cuộc sống ở thành Huyền Vũ rất tốt. Trải qua hơn nửa tháng ở chung, cô đã rất thích nơi này.

Dụ... Thang vận chuyển dừng ở tầng tám.

- Hồ Tiên đại nhân, tiểu thư Ly Nguyệt, các ngươi đã về rồi...

Thang vận chuyển vừa dừng lại, Vệ Ấu Lan đã vội vàng đi lên chào đón.

Hồ Tiên gật đầu, thuận miệng hỏi:

- Ừm, Mục Lương đâu?

- Đại nhân đang ở trong thư phòng.

Vệ Ấu Lan ngây thơ nói.

- Ngài ấy không sao chứ?

Hồ Tiên quan tâm hỏi.

Vệ Ấu Lan nhẹ giọng nói:

- Không có việc gì, chỉ là ngài quá mệt mỏi, vẫn đang ngủ.

Ngải Lỵ Na thở dài nói:

- Khống chế người khổng lồ đất lớn như vậy, còn chiến đấu cùng hư quỷ cấp mười một, dĩ nhiên là mệt muốn chết rồi.

- May mắn có Mục Lương ở đây, nếu không thành Huyền Vũ sẽ xong rồi…

Ngôn Băng nhẹ giọng nói.

Những cô gái cũng đồng ý gật đầu, đột nhiên bọn họ cảm thấy bản thân mình không còn quá mệt như hồi nãy nữa.

Vệ Ấu Lan ngoan ngoãn nói:

- Ta đã chuẩn bị nước ấm, mọi người đi tắm rửa một chút đi, như vậy sẽ thoải mái hơn. Bữa tối rất nhanh sẽ nấu xong.

- Được, cảm ơn.

Hồ Tiên thuận miệng lên tiếng, sau đó cô kéo thân thể mỏi mệt đi vào cung điện. Cô muốn tới thư phòng trước, xem tình huống của Mục Lương thế nào.

Ly Nguyệt cũng đi theo cô ấy, còn những người khác nhìn nhau, sau đó đều tự mình trở về thiên điện. Cô gái tai hồ ly và Ly Nguyệt đi tới bên ngoài thư phòng, theo bản năng hai người đi thật chậm rãi.

Hồ Tiên đưa tay nhẹ nhàng đẩy ra cửa thư phòng, rồi ló đầu qua cánh cửa nhìn vào trong phòng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận