Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2732: Phổ Cập Hoá Tay Chân Giả

- Vậy thì đi xem một chút.

Nguyệt Thấm Lan đáp một tiếng, rồi cô kéo tay Mục Lương, chân đạp cao gót giày, ưu nhã đi tới tầng sáu Trung Ương.

Mục Lương ôn hòa hỏi:

- Bọn hắn không có tiếp tục tiến hành thực nghiệm Linh Khí Cơ Thể Người chứ?

- Không có, ta sai người nhìn chằm chằm cả hai, bọn hắn không có cơ hội này.

Nguyệt Thấm Lan lắc đầu.

- Ừm.

Mục Lương nhẹ gật đầu.

Anh chỉ thuận miệng hỏi một chút mà thôi, Phong Vũ và Chí Hải đều ký kết Khế Ước Ong Chúa, không thể làm sai mệnh lệnh của anh.

Nguyệt Thấm Lan quay đầu hỏi:

- Mục Lương, ngươi không có hứng thú đối với kỹ thuật linh khí hoá cơ thể con người à?

Mục Lương suy nghĩ một chút, nói:

- Kế hoạch này vẫn có chỗ dùng nhất định, có thể làm thành tay chân giả cho người tàn tật.

Nếu như lợi dụng tốt kỹ thuật linh khí hóa cơ thể người thì sẽ có trợ giúp rất lớn đối với người có tay chân không kiện toàn, bọn hắn sẽ được lắp linh khí tay chân giả, thậm chí là thay thế bộ phận khí quan và xương cốt bên trong cơ thể, để bọn hắn có thể tiếp tục sống sót.

Điều kiện tiên quyết là người bệnh phải tự nguyện, hơn nữa không thể ảnh hưởng tới tinh thần và ký ức của người bệnh.

Bây giờ, linh khí cơ thể người sẽ ảnh hưởng tới ký ức, trở thành binh khí hình người chỉ biết giết chóc.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói:

- Ý tưởng này không tệ, nếu thật sự làm được thì những binh sĩ phải xuất ngũ bởi vì bị thương hay tàn phế có thể đứng lên ra chiến trường một lần nữa.

- Ừm, thế thì phải bảo hai người bọn hắn nhanh chóng nghiên cứu về tay chân giả.

Ánh mắt của Mục Lương lấp lóe.

Nguyệt Thấm Lan hơi nhướng mày, hỏi:

- Bọn hắn sẽ thành thật làm theo lời của ngươi sao?

- Sẽ.

Mục Lương tự tin cười, Khế Ước Ong Chúa không phải chỉ để trưng chơi.

- Cộp cộp cộp ~~~

Hai người đi vào tầng sáu, Sở Nghiên Cứu Y Học mới được xây ở đây, nằm ngược hướng với Xưởng Chế Tạo Linh Khí ban đầu.

Trước cửa Sở Nghiên Cứu Y Học có hai gã hộ vệ Trung Ương đang canh gác, nhìn thấy Mục Lương và cô gái ưu nhã đi tới thì vội vã giơ tay nghiêm chào.

Mục Lương nhàn nhạt hỏi:

- Chí Hải và Phong Vũ ở bên trong à?

- Hồi bệ hạ, bọn hắn đang ở bên trong.

Hộ vệ Trung Ương cung kính trả lời.

Nguyệt Thấm Lan thuận miệng hỏi:

- Cả hai chưa từng rời khỏi đây lần nào sao?

Hộ vệ Trung Ương đáp:

- Rất ít, thỉnh thoảng mới rời đi trở về nhà nghỉ ngơi, phần lớn thời gian đều ở bên trong Sở Nghiên Cứu.

- Ừm.

Nguyệt Thấm Lan nhẹ gật đầu, đi theo Mục Lương vào Sở Nghiên Cứu.

Sở Nghiên Cứu Y Học có sáu tầng, chiếm diện tích khoảng hai sân bóng rổ, tầng một là khu sinh hoạt, tầng hai trở lên là khu vực nghiên cứu y học, cũng có phòng nghỉ và phòng họp.

Mục Lương và Nguyệt Thấm Lan còn chưa đi vào Phòng Nghiên Cứu thì đã nghe thấy tiếng cãi vã của Chí Hải và Phong Vũ.

Chí Hải nghiêm túc nói:

- Không đúng, ta cho rằng khâu như vậy mới có thể giúp cho vết thương khép lại nhanh hơn.

Phong Vũ tức giận nói:

- Đánh rắm, chỉ khâu càng nhỏ thì càng tốt, sau khi vết thương khép lại thì xử lý chỉ khâu cũng sẽ dễ dàng hơn, nếu không sẽ biến thành bị thương hai lần.

- Vậy ngươi có nghĩ tới nếu chỉ khâu quá nhỏ sẽ ảnh hưởng tới vết thương, rất dễ dàng khiến cơ bắp bị xé nứt, như vậy sẽ phiền toái hơn.

Chí Hải cũng không nhường một phân.

Phong Vũ nghiêm mặt nói:

- Vậy thì dễ thôi, dán tơ nhện lên miệng vết thương, như vậy dù vận động mạnh như thế nào đi nữa thì cũng không sợ bị rạn nứt.

Chí Hải trợn mắt nói:

- Nếu thế thì cần khâu vết thương lại làm gì nữa chứ, cứ dùng tơ nhện dán lên là tốt rồi, cách làm của ngươi không hiện thực.

- Dựa theo ngươi nói như vậy, cứ dùng nhiều bí dược chữa thương làm cho vết thương khỏi thì sẽ tốt hơn à?

Phong Vũ tức giận vỗ bàn, đồ vật trên mặt bàn lắc lư rung động.

Bên ngoài Phòng Nghiên Cứu, Mục Lương và Nguyệt Thấm Lan đưa mắt nhìn nhau, không ngờ Phong Vũ và Chí Hải lại cãi nhau túi bụi bởi vì nghiên cứu.

Nguyệt Thấm Lan kinh ngạc nói:

- Xem ra bọn hắn thật sự rất nỗ lực?

- Có lẽ vậy, vào xem một chút đi.

Đôi mắt thâm thúy của Mục Lương sáng lên, cất bước đẩy ra cửa Phòng Nghiên Cứu.

- Cọt kẹt ~~~

Cửa lưu ly trong suốt phát ra tiếng kẽo kẹt.

Chí Hải cau mày, mở miệng khiển trách mà không quay đầu lại:

- Ta đã nói bao nhiêu lần rồi, trong lúc chúng ta đang nghiên cứu thì đừng tới đây quấy rầy.

- Cút!

Phong Vũ càng dứt khoát hơn, lập tức lạnh giọng quát lên.

- Ngươi bảo ai cút thế?

Giọng nói trong trẻo lạnh lùng vang lên, sắc mặt của Nguyệt Thấm Lan lạnh như băng sương.

Cơ thể của Chí Hải và Phong Vũ run lên, cứng ngắc quay đầu nhìn về phía sau, bóng dáng của Mục Lương và Nguyệt Thấm Lan lập tức tiến vào tầm mắt của hai người.

Trên mặt Phong Vũ lộ ra nụ cười lúng túng:

- Mục Lương bệ hạ, ta không cố ý bảo ngươi cút, chỉ là không muốn bị quấy rầy nghiên cứu thôi, ngươi hiểu ý của ta chứ?

Lão ngượng ngùng hỏi.

Mục Lương bình tĩnh đáp:

- Đương nhiên, nếu như nghiên cứu của ngươi có tiến triển thì ta sẽ không tính toán với ngươi.

Khóe mắt của Phong Vũ giật một cái, nói cách khác, nếu nghiên cứu không có tiến triển thì hắn sẽ tính sổ việc mình thất lễ.

Nguyệt Thấm Lan nhìn chằm chằm hai người, lạnh lùng nói:

- Có lẽ chúng ta cho các ngươi đãi ngộ tốt quá, ta nên nghĩ về việc cắt giảm một phần đãi ngộ.

Chí Hải sừng sộ lên, nói với giọng điệu nghiêm túc:

- Chúng ta sai rồi, xin lỗi.

Mục Lương vỗ nhẹ vào tay Nguyệt Thấm Lan, ngước mắt nhìn hai người, hỏi:

- Nghiên cứu tiến hành thế nào rồi, nói một chút ta nghe xem.

Chí Hải và Phong Vũ nhìn nhau, không hẹn mà cùng mở miệng:

- Chúng ta đã nghiên cứu ra phương pháp giải phẫu nối xương tốt nhất, sẽ không tổn thương khí quan quan trọng hai lần, còn có thể khống chế lượng máu bị mất lúc giải phẫu.

Hai người nói cực nhanh, giống như sợ nói chậm sẽ bị trách tội, vì vậy vội vàng báo cáo kết quả nghiên cứu trong vòng nửa tháng nay.

Mục Lương bình tĩnh lắng nghe, kỹ thuật mà hai người nói đều sẽ được ứng dụng vào bệnh viện trong tương lai.

Phong Vũ và Chí Hải nói gần nửa giờ, cuối cùng thấp thỏm nhìn về phía Mục Lương, trong lòng còn có chút khẩn trương.

Anh nghiêm túc nói:

- Rất tốt, ta còn có một việc cần các ngươi làm, đó là nghiên cứu tay chân giả cho người tàn tật, đặc biệt là làm cho các binh sĩ bị thương có thể đi lên chiến trường một lần nữa.

- Tốt, cứ giao cho chúng ta.

Chí Hải vội vã đáp ứng.

Mục Lương và Nguyệt Thấm Lan rời đi Sở Nghiên Cứu Y Học, đi Thang Cuốn trở về cung điện.

Bọn họ ở trong Sở Nghiên Cứu Y Học hơn một giờ để bàn luận chi tiết với Phong Vũ và Chí Hải về phương hướng phát triển y học sau này, đồng thời nói cho hai người hiểu rõ, chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời làm nghiên cứu, sinh hoạt và đãi ngộ của bọn hắn sẽ càng ngày càng tốt.

- Thấm Lan, sắp xếp một nhóm người đi Phòng Nghiên Cứu học tập giải phẫu nội ngoại khoa với Phong Vũ và Chí Hải.

Mục Lương dặn dò.
Bạn cần đăng nhập để bình luận