Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2318: Lão Tổ Sơ Đại - Bí Mật Lớn.

- Điện hạ, đúng là đống đất này có dấu hiệu bị đào xới.

Kỵ Sĩ đi lên kiểm tra trở về bẩm báo.

Mai Đặc ra lệnh:

- Vậy thì đào ra đi.

Bạch Sương không hiểu hỏi:

- Tại sao mộ huyệt lại nằm ở chỗ này? Hơn nữa lối vào lại là một gò đất hết sức bình thường như vậy?

Dựa vào trường kiếm có khắc ký hiệu của vương thất, cô cho rằng chủ nhân của mộ huyệt có thân phận rất cao quý, người như vậy làm sao sẽ mai táng ở nơi hoang dã, lại còn là một chỗ thoạt nhìn tầm thường như thế.

Mai Đặc nghiêm túc nói:

- Đi xuống xem một chút sẽ biết thôi.

- Vâng!

Bạch Sương nhìn chăm chú vào bọn Kỵ Sĩ đang đào đất.

Hơn mười phút sau, gò đất bị san bằng hoàn toàn đào ra, lộ ra đá phiến chỉnh tề.

Mai Đặc lạnh giọng ra lệnh:

- Cạy ra.

- Vâng.

Bọn Kỵ Sĩ cung kính đáp lại, hợp lực cạy ra từng phiến đá, lộ ra lối vào mộ huyệt đen nhánh.

Bạch Sương nhìn về phía Phất Thất, hơi nâng cằm lên, ra lệnh:

- Ngươi đi xuống dưới trước đi.

Phất Thất không sao cả mà thả người nhảy xuống, bọn Kỵ Sĩ nhanh chóng theo sau, lại lấy ra Bọ Cánh Cứng Đèn Lồng chiếu rọi toàn bộ huyệt động.

Mai Đặc và Bạch Sương thấy thế mới nhảy xuống bên dưới, thấy được các loại đồ án trên thạch bích huyệt động.

- Đây là ký hiệu của vương thất.

Nhờ ánh sáng của Bọ Cánh Cứng Đèn Lồng nên Bạch Sương thấy rõ hình vẽ trên thạch bích.

- Đi vào trong nhìn thử.

Mai Đặc nhìn thoáng qua, cũng nhận ra ký hiệu vương thất trên thạch bích.

- Vâng!

Bạch Sương lên tiếng, xoay người đi theo anh trai vào sâu trong mộ huyệt.

Phất Thất đi ở phía trước, lối đi rất sâu, phải mất một hồi lâu mới nhìn đến chủ mộ.

Trong chủ mộ, cỗ quan tài kia vẫn còn nằm ở vị trí cũ.

- Cộp cộp cộp ~~~

Bạch Sương và Mai Đặc cau mày ngắm nhìn bốn phía, tìm kiếm mọi việc dấu vết để lại.

- Bên ngoài thoạt nhìn đơn sơ, không ngờ bên trong lại lớn như vậy.

Bạch Sương cảm thán một câu.

Đồng tử của Mai Đặc co rút lại, nói:

- Quy mô của mộ thất này… Chỉ có quốc vương mới được xây dựng thành như vậy.

Phất Thất có chút kinh ngạc, chẳng lẽ chủ nhân của ngôi mộ này là một vị quốc vương.

Mai Đặc đi về phía quan tài, nắp quan tài đã bị xốc lên, bên trong là một bộ xương khô, quần áo trên người đã hủ bại hết.

Hắn nhìn chăm chú vào bộ xương khô kia, trong lòng có chút chấn động.

Bạch Sương quay đầu hỏi:

- Chúng ta có nên mang bộ xương này về cung điện không?

- Mang về chứ, có lẽ cha sẽ nhìn ra manh mối gì đó.

Mai Đặc nghiêm mặt nói.

- Người đâu, bảo vệ quan tài cho tốt, cùng nhau mang trở về.

Bạch Sương xoay người lại ra lệnh.

- Vâng.

Bọn Kỵ Sĩ nghe lệnh đi lên trước.

Mai Đặc ngắm nhìn mặt đất bốn phía, trầm giọng nói:

- Nơi đây chắc có rất nhiều vật bồi táng, hiện tại đều bị cầm đi rồi.

Phất Thất mím môi, trong lòng càng thêm phiền muộn.

Bạch Sương thấy được những cái hố để lại sau khi bia đá bị đào đi, quay đầu nhìn về phía Phất Thất, hỏi:

- Ở đây vốn dĩ đặt thứ gì?

Phất Thất thức thời thành thật trả lời:

- Bia đá, văn tự cổ đại trên da thú được sao chép từ những tấm bia đá này.

- Vậy bia đá đâu?

Bạch Sương hỏi tới.

- Bị đào đi rồi.

Phất Thất đạm mạc đáp.

Bạch Sương cạn lời vài giây, co giật khóe miệng nói:

- Các ngươi rất nghèo à, ngay cả bia đá mà cũng muốn đem đi?

-...Ta rất nghèo.

Khóe mắt của Phất Thất co giật một cái.

Mai Đặc trầm giọng hỏi:

- Trên tấm bia đá viết cái gì, ngươi biết không?

Phất Thất tức giận nói:

- Nếu như biết thì chúng ta tốn công sao chép rồi đi giao dịch để bị bắt làm gì nữa?

-...

Mai Đặc không khỏi nghẹn họng.

- Điện hạ, không phát hiện thứ gì khác lạ.

Kỵ Sĩ đi sưu tầm trở về hội báo.

Mai Đặc nhìn quanh mộ huyệt một vòng, thở dài nói:

- Vậy trở về thôi.

- Vâng.

Bọn Kỵ Sĩ đáp lời, nâng quan tài rời đi mộ huyệt.

Đám người rời khỏi cổ mộ, đi đường cũ trở về thành Tát Luận.

Mai Đặc hơi nâng cằm hướng về phía Phất Thất, ra lệnh:

- Canh giữ cẩn trọng, đừng để hắn chạy thoát.

- Vâng.

Bọn Kỵ Sĩ hành lễ, áp giải Phất Thất đi tới ngục giam.

- Chúng ta đi tìm cha.

Mai Đặc liếc nhìn em gái.

Bạch Sương ngáp một cái, nhàm chán lên tiếng:

- Đi thôi.

Hai người trở lại cung điện nhưng lại không tìm thấy quốc vương Hải Đinh ở chính điện.

Hầu gái cung kính nói:

- Hai vị điện hạ, bệ hạ đã đi từ đường rồi.

Bạch Sương và Mai Đặc liếc nhìn nhau, cả hai không hẹn mà cùng xoay người rời đi chính điện, bước nhanh về phía từ đường.

Bên trong từ đường, quốc vương Hải Đinh đang nhìn chằm chằm vào gia phả, bên cạnh còn có một vài cuốn sách ghi chép về lịch sử của vương quốc Hải Đinh.

- Cộp cộp cộp ~~~

Khi Bạch Sương và Mai Đặc đi vào từ đường thì quốc vương Hải Đinh mới chậm rãi khép lại cuốn sách trước mặt.

Mai Đặc bất đắc dĩ nói:

- Cha, chúng ta đã tới mộ huyệt kia rồi, chỉ tìm được một chiếc quan tài và bộ xương khô, không có những phát hiện khác.

- Không có cách nào xác định được thân phận của chủ nhân thanh trường kiếm.

Bạch Sương cũng gật đầu tiếp lời.

- Không cần tra xét nữa, ta đã biết mộ huyệt kia là của ai rồi.

Quốc vương Hải Đinh nói với hai bàn tay run rẩy.

- A, đó là của ai thế?

Bạch Sương và Mai Đặc thấy trạng thái của cha mình không đúng, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm túc.

Quốc vương Hải Đinh hít một hơi thật sâu, trả lời với âm thanh run rẩy:

- Nơi đó chắc là phần mộ của lão tổ Sơ Đại, cũng là lão tổ duy nhất không được chôn trong mộ viên.

- A?

Bạch Sương kinh ngạc thốt lên một tiếng.

Quốc vương Hải Đinh nói với giọng điệu khẳng định:

- Thanh kiếm kia là vũ khí mà lão tổ Sơ Đại sử dụng, trong sách cổ viết rất rõ ràng, còn có vẽ cả đồ án, chắc chắn là không sai được.

Mai Đặc khó hiểu hỏi:

- Tại sao vị lão tổ Sơ Đại kia lại không được chôn ở trong mộ viên vương thất chứ?

Quốc vương Hải Đinh lắc đầu, bất đắc dĩ nói:

- Chuyện này thì ta không biết, trong sách cổ không viết nguyên do.

Bạch Sương lẩm bẩm nói:

- Thời đại của lão tổ Sơ Đại cách hiện tại có hơn 2800 năm thì phải...

Quốc vương Hải Đinh gật đầu nói:

- Ừm, trong sách cổ viết lão tổ có một bí mật rất lớn được khắc ở trên những tấm bia đá, nhưng không ai biết tung tích của chúng nó.

- Bia đá!

Bạch Sương và Mai Đặc liếc nhìn nhau, không nhịn được kinh ngạc thốt lên.

Quốc vương Hải Đinh cau mày hỏi:

- Có chuyện gì vậy?

Mai Đặc thuật lại chuyện ở trong huyệt mộ và chuyện liên quan tới những tấm bia đá kia.

Quốc vương Hải Đinh chấn động tinh thần, kinh ngạc nói:

- Đó chắc là bia đá ghi chép bí mật lớn!

- Nhưng hiện tại bia đá đã bị lấy đi.

Mai Đặc trầm giọng nói.

Đôi mắt của quốc vương Hải Đinh lóe lên tia lạnh như băng, cao giọng ra lệnh:

- Ra lệnh cho các Kỵ Sĩ, bất cứ giá nào cũng phải tìm nhóm Lai vu cho bằng được!

- Vâng.

Mai Đặc vội vã đáp ứng.

Bạch Sương hỏi:

- Cha, chúng ta mang thi cốt của lão tổ sơ đại về đây, có nên chôn vào mộ viên không?

- Ừm, ta sẽ sắp xếp.

Quốc vương Hải Đinh gật đầu nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận