Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 264: Không Biết Sẽ Đưa Tới Kiểu Nhân Vật Gì

Mục Lương nghe được có bốn mươi mấy người muốn tới nơi đây, mới chỉ có thể hạ lệnh Phố Buôn Bán tiếp tục bắt đầu hoạt động.
- Nơi đây cũng quá sạch sẽ rồi?
- Độ sáng cũng quá khoa trương, quả thực giống như là ban ngày, ban ngày và ban đêm đều giống nhau.
- Thơm quá đi, ta ngửi được rất nhiều mùi thơm của thức ăn.
Bốn mươi mấy người đều bàn tán xôn xao, ầm ĩ.
Nếu không phải là hai người Ngõa Nhĩ Cam, Đạt Tư dẫn đầu có danh tiếng, tiếng nói cũng đủ lớn, nếu không chỉ sợ bọn hắn đã vọt vào hai bên cửa hàng trong đường phố.
- Cái này... Nằm ngoài sự dự đoán của ta.
Ngõa Nhĩ Cam không phải biết rõ làm sao có thể đánh giá.
- Làm sao bây giờ?
Đạt Tư nhỏ giọng hỏi.
Cảnh tượng trước mắt, không phải là những bộ lạc nhỏ, thành nhỏ có thể so sánh, thậm chí thành Phi Điểu cũng không thể sánh nổi nơi đây.
- Ngươi xem bên kia một cái.
Ngõa Nhĩ Cam chỉ vào cửa thành Úng Thành.
- Thì ra là thế, con đường này mở đối với khu vực bên ngoài.
Trong nháy mắt Đạt Tư đã rõ.
Bọn hắn đi qua không ít thành lớn, cũng đã gặp một ít thành lớn chuyên mở ra một khu vực để giao dịch.
- Tất cả mọi người phân tán đi giao dịch!
Ngõa Nhĩ Cam đối với đám người phân phó công việc nói..
Tất cả những người này đều là thương nhân tới mượn danh tiếng của hắn, trong đó có nhiều hơn một nửa là quan hệ hợp tác, còn lại một nửa là thuộc hạ của hắn.
- Được.
Đám người bắt đầu phân tán đi..
- Chúng ta trước tiên tìm một nơi ăn no cái bụng đã.
Ngõa Nhĩ Cam thu gom hành lý, mang theo Đạt Tư đi đến gần một cửa hàng gần đó.
- Hoan nghênh khách quý.
Nhân viên công tác đã mời hai người ngồi xuống.
- Quán ăn của các ngươi nơi đây có thứ gì ăn?
Ngõa Nhĩ Cam nhìn thiết bị được lắp đặt trong cửa hàng, cũng biết những thứ kia cũng không tiện nghi.
- Chúng ta nơi đây chỉ có mì.
Nhân viên công tác đưa Thực đơn lên.
Nơi đây mới được trùng tu, mở quán mì cách đây không đến hai ngày, cơ bản là muốn buôn bán thử, không nghĩ tới bây giờ thì có khách nhân tới cửa.
- Mì?
Đạt Tư nghi ngờ nhận lấy Thực đơn.
Hai người là lần đầu tiên nghe được có loại thức ăn như vậy.
- Nguyên vật liệu chế luyện ra mì phải chính là thân rễ của thực vật.
Nhân viên công tác nhẹ giọng nói.
- Thân rễ thực vật? Là cái thứ gì?
Ngõa Nhĩ Cam có linh cảm xấu.
- Một tô mì có giá 30 miếng tinh thạch hung thú sơ cấp thượng đẳng.
Nhân viên công tác mỉm cười nói.
- Hắc? Ngươi không nói sai giá chứ?
Hai người Ngõa Nhĩ Cam, Đạt Tư đã bị giá tiền ấy dọa sợ.
- Không có.
Nhân viên công tác chân thành nói:
- Chúng ta dùng rất nhiều loại rau xanh cho vào bên trong, một ngày chỉ bán 30 bát.
Một tô mì thực xác thực bỏ thêm không ít rau xanh vào, cuối cùng còn sẽ dùng mười mấy quả cà chua chế biến thành.
Càng chưa nói đến là dùng rất nhiều khoai lang mới có thể làm ra tinh bột, nếu như số lượng nhiều còn có thể tiện nghi, vấn đề là đất trồng khoai lang bị giới hạn, sản lượng bị hạn chế.
- Đội trưởng, chúng ta đi thôi.
Đạt Tư kéo kéo cánh tay Ngõa Nhĩ Cam.
Không có thằng ngốc nào sẽ tiêu 30 miếng tinh thạch hung thú sơ cấp thượng đẳng chỉ vì ăn một bữa ăn.
- Ngươi nói rau xanh chế biến thành mì? Là dùng loại rau nào?
Ngõa Nhĩ Cam cũng rất có hứng thú.
Nói như thế nào đây, không ăn chẳng lẽ không thể tìm hiểu một chút sao?
Thức ăn mắc như vậy, làm sao cũng muốn biết thêm một chút kiến thức!
Về sau, bọn hắn đi ra ngoài cũng có thể nói khoác một cái, lừa dối người ở vài bộ lạc nhỏ về món ăn này.
Đặc biệt một ít thủ lĩnh Tiểu Bộ Lạc không có kiến thức gì, sau khi nghe được tuyệt đối sẽ tự ti, đến lúc đó trả giá sẽ dễ dàng hơn.
Cái gì? Tô mì đắt như vậy quả thực là ta đều ăn rồi, sẽ dễ bán chút hàng hóa?
Thốt ra lời ấy, tám chín phần mười giao dịch thành công.
- Có cà chua, khoai lang, cải trắng và quả ớt, bốn loại rau xanh.
Nhân viên công tác nói ra nguyên liệu.
- Bốn loại rau xanh làm ra một món ăn?
Ngõa Nhĩ Cam trừng lớn hai mắt.
Món này cũng quá xa xỉ, lúc đầu hắn cho rằng hai loại đã rất khoa trương, ai nghĩ tự nhiên lại dùng đến bốn loại.
Thật đúng là đừng nói, hắn tự nhiên có chút xúc động muốn thử một chút.
Đạt Tư buông tay đội trưởng ra, đột nhiên cũng có chút muốn ăn là chuyện gì đã xảy ra?
- Đúng, đây là món ăn do Thành Chủ Đại Nhân của chúng tôi nghiên cứu ra.
Nhân viên công tác tự hào nói.
- Ta dùng thứ này có thể đổi hai chén mì không?
Ngõa Nhĩ Cam cho bàn tay vào bên trong bao, móc ra một vật dạng hình khối trong suốt lớn chừng quả đấm.
- Cái này là cái gì?
Nhân viên công tác ngạc nhiên nhìn chằm chằm vật thể trong suốt.
- Cái này gọi là Lưu Ly.
Ngõa Nhĩ Cam thấp giọng nói:
- Rất nhiều đại nhân vật bên trong tòa thành lớn đều muốn cất giữ bảo vật như thế này.
- Nhưng, nếu như là bảo vật, tại sao các ngươi lại muốn dùng nó để đổi mì?
Nhân viên công tác có điểm nghi hoặc hỏi.
- Ách...
Ngõa Nhĩ Cam cứng họng.
Cũng không thể nói bảo vật như vậy, trong tay hắn không có bao nhiêu tiền.
Lưu Ly không có, để thú Lưu Ly lại sinh sản ra một ít thì tốt rồi, thật không có giá trị bằng 30 miếng tinh thạch hung thú sơ cấp thượng đẳng.
Hơn nữa, một vài đại nhân vật chỉ cần có một khối Lưu Ly như vậy là đủ rồi, nhiều hơn nữa chính là rác rưởi.
Cho nên, Ngõa Nhĩ Cam không dám giao dịch ra ngoài lượng lớn Lưu Ly ở bên ngoài, hoặc cũng không cần làm hành hoang thương nhân gì đó nữa rồi.
- Đưa cho ta, ta giúp các ngươi đi hỏi một chút.
Nhân viên công tác cầm lấy nói.
Hắn không làm chủ được, bảo vật như vậy phải đi xin phép Nguyệt Phi Nhan tiểu thư một chút mới được.
- Được.
Ngõa Nhĩ Cam đưa Lưu Ly tới.
Đạt Tư không có ngăn cản, đối với tình huống như vậy đã sớm quen thuộc.
Trước đây, đến mỗi một bộ lạc, hoặc một thành lớn, đội trưởng đều sẽ lấy Lưu Ly ra, dụ dỗ vài đại nhân vật tới giao dịch với bọn họ.
Nhân viên công tác tiếp nhận Lưu Ly, rồi nói một cái với Quản lý cửa hàng, rồi chạy chậm ra khỏi cửa hàng.
Ngõa Nhĩ Cam liếc mắt Quản lý cửa hàng một cái, nhỏ giọng nói:
- Cũng không biết sẽ đưa tới hạng người gì, có thể quan tâm tới Lưu Ly của chúng ta hay không?
- Nhất định sẽ yêu thích Lưu Ly của chúng ta.
Đạt Tư cảm thấy người có thể xây dựng đường phố tinh xảo như vậy, khẳng định có kiến thức rất tốt, sẽ không bỏ qua Lưu Ly xinh đẹp như thế.
Vù vù...
Bão gió gào thét, bão cát quét qua cửa sổ ở thư phòng.
Chi chi...
Một luồng sấm chớp màu tím lóe lên.
- Cũng có thể nạp điện vào rồi?
Mục Lương cầm điện thoại di động, giữa ngón tay lóe ra một tia điện màu tím.
Cái điện thoại di động ấy đã đi theo anh đi tới Dị Giới, đã hơn mười ngày, không có cách nào sạc được.
Trước đây, Mục Lương không có biện pháp nào giải quyết vấn đề ấy, hiện tại có năng lực Lôi Điện, mới có thể nạp điện vào điện thoại di động.
Bên trong điện thoại di động của anh tải về không ít thứ tốt, đặc biệt là có một ít đoạn phim giải trí.
Cộc cộc cộc...
Tiếng đập cửa vang lên, ngay sau đó cửa thư phòng liền bị đẩy ra.
Mễ Nặc đi vào mang theo một cái hộp đồ ăn, tính khí của cô rất hay trẻ con, khuôn mặt hay cười nay tràn ngập phiền muộn.
- Làm sao vậy? Người nào chọc ngươi tức giận?
Mục Lương ngẩng đầu hỏi.
- Không có ai chọc ta tức giận.
Mễ Nặc lắc đầu, đem hộp đồ ăn để lên bàn.
Cô tìm một cái khăn ở trong thư phòng, lau đi bụi do bão cát để lại trên hộp đồ ăn.
- Ngươi làm sao vẻ mặt rầu rĩ, dáng vẻ không vui như vậy?
Mục Lương thì có chút tò mò.
Bạn cần đăng nhập để bình luận