Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1362: Tiến Vào Kênh Sương Mù



Ở khu Trung Ương, thành Huyền Vũ.

Nguyệt Thấm Lan và Hồ Tiên nhìn ra xa xa xa, bên ngoài tán cây Trà Thụ Sinh Mệnh, là một mảnh trắng xoá, đã không cách nào trông thấy được bầu trời.

- Còn bình yên hơn ta tưởng tượng.

Hồ Tiên đưa tay nắm lấy tay Nguyệt Thấm Lan.

Hai mắt Nguyệt Thấm Lan lóe sáng, cô tao nhã nói:

- Bởi vì Trà Thụ Sinh Mệnh.

Khi Tiểu Huyền Vũ tiến vào bên trong gió lốc, trên lưng nó đã xuất hiện một trận mưa rất to, nhưng cũng chỉ giằng co không đến mười phút, mưa đã ngừng rồi.

Hồ Tiên cười quyến rũ nói:

- Với loại tình huống này, thực sự không cần nhọc lòng cho đám nhỏ nghỉ học.

Nguyệt Thấm Lan trong trẻo cười nói:

- Để ngừa có tình huống xảy ra thôi, nhưng hôm nay đã cho ngừng rồi, ngày mai sẽ cho bọn nhỏ tiếp tục lên lớp trở lại.

Hồ Tiên nghiêng đầu thở một hơi, yêu mị hỏi:

- Đúng rồi, không nói cho nhóm thành dân, lần này chúng ta cần đi qua vùng đất mới không?

Lỗ tai Nguyệt Thấm Lan nóng lên, cô đỏ mặt nói:

- Không cần, đối với bọn họ, ở vùng đất mới hay ở bất kỳ nơi nào khác cũng chẳng khác biệt gì lớn.

Hồ Tiên khẽ cong đôi môi đỏ mọng, tự tin nói:

- Cũng đúng, ta không cho rằng tân đại lục tốt hơn thành Huyền Vũ của chúng ta.

Nguyệt Thấm Lan đồng ý gật đầu, tao nhã nói:

- Nghe mấy người Mậu Đạt và Bạch Sương nói, đúng là vương quốc Hải Đinh không tốt bằng thành Huyền Vũ chúng ta.

Bạch Sương tự mình thừa nhận rồi, thành Huyền Vũ tốt hơn vương quốc Hải Đinh, từ cuộc sống của thành dân cũng có thể nhìn ra.

Hồ Tiên còn muốn nói cái gì đó, nhưng từ khoé mắt cô đã nhìn thấy thân ảnh của ba người Mục Lương trên bầu trời.

Cô cười quyến rũ nói:

- Mục Lương đã trở lại.

- Ở đâu?

Nguyệt Thấm Lan quay đầu nhìn lại.

Cô vừa dứt lời, Mục Lương và Ly Nguyệt, Bạch Sương đã từ trên trời giáng xuống, dừng ở bên cạnh hai cô.

Anh bình thản hỏi:

- Trong thành không xảy ra chuyện gì chứ?

- Không có, mọi việc vẫn như thường.

Nguyệt Thấm Lan tao nhã lắc đầu.

- Ừm, vậy là tốt rồi.

Mục Lương gật đầu.

Anh dặn dò:

- Nhắc nhở Sơn Hải Quan và Thiên Cức Quan, nhớ lưu ý tình huống của kênh Sương Mù, nơi này không an toàn như chúng ta nghĩ đâu.

Nguyệt Thấm Lan gật đầu đáp:

- Được, ta đã biết.

- Thành chủ đại nhân!

Trong cung điện truyền ra thanh âm hưng phấn, Ngải Lỵ Na với mái tóc dài màu hồng phấn chạy ra.

- Làm sao vậy?

Mục Lương lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên.

Ngải Lỵ Na nghiêm túc nói:

- Đại nhân, ta muốn xem kênh Sương Mù, tự mình trải nghiệm mới viết được những nội dung chân thực nhất cho cuốn mạo hiểm du ký tiếp theo.

Muốn viết ra nội dung mạo hiểm du ký hấp dấn nhất, chỉ có tự mình trải nghiệm.

Mục Lương giật mình rồi ôn hòa cười nói:

- Đi thôi, hôm nay cho ngươi nghỉ một ngày.

- Cám ơn thành chủ đại nhân!

Đôi mắt màu hồng nhạt của Ngải Lỵ Na tỏa ánh sáng, sau đó cô kích động xoay người rời đi.

Nguyệt Thấm Lan theo Mục Lương đi vào cung điện, nghiêng đầu hỏi:

- Lấy tốc độ của chúng ta, có thể đuổi theo được Tuyết Cơ hay không?

- Chắc không. Chúng ta phải nghỉ ngơi gần mười ngày bên trong kênh Sương Mù.

Mục Lương lắc đầu nói.

Mèo Sương Mù Tám Đuôi phải xây dựng thông đạo nhưng mỗi ngày nó chỉ chế tạo được một khoảng sương mù có hạn.

Đã vậy, lần đầu tiên đội tàu Mậu Đạt đi ngang qua kênh Sương Mù phải mất sáu ngày, tính toán khoảng cách theo lời bọn họ nói, với tốc độ hiện tại của Mèo Sương Mù Tám Đuôi, nếu muốn làm thông đạo xuyên qua con kênh này, sợ rằng mười ngày cũng không đủ.

- Mười ngày!

Bạch Sương cắn môi dưới.

Mục Lương nghiêng đầu hỏi:

- Có vấn đề sao?

- Không có...

Bạch Sương đờ đẫn lắc đầu.

Ly Nguyệt vỗ bả vai cô gái tóc tím, trấn an:

- Đừng vội mà.

Bạch Sương giật giật khóe miệng, trái lương tâm nói:

- Ta không vội.

- Vậy là tốt rồi.

Mục Lương mỉm cười, xoay người trở về thư phòng.

Bạch Sương cúi đầu, vừa than thở vừa quay về nơi ở tạm trong thiên điện của mình.

Hồ Tiên và Nguyệt Thấm Lan liếc nhau, trong mắt họ đều có ý cười.

Hồ Tiên cười quyến rũ nói:

- Ta đi Phố Buôn Bán.

Mấy ngày nay, Phố Buôn Bán đã mở thêm mấy quán mới, cô phải đi giám sát mới được.

Nguyệt Thấm Lan tao nhã khoát tay áo:

- Đi thôi, ta cũng phải tới cục quản lý.

- Được rồi.

Hồ Tiên lên tiếng, từng bước uyển chuyển rời khỏi cung điện.

Nguyệt Thấm Lan vừa muốn rời đi, lại đụng phải Bối Nhĩ Liên và tứ trưởng lão ốc đảo từ thang vận chuyển đi ra.

Bối Nhĩ Liên nghiêm túc hỏi:

- Nguyệt Thấm Lan các hạ, thành Huyền Vũ sắp đi đến vùng đất mới rồi sao?

Cô vừa tỉnh lại, đã thấy sương mù đầy trời, trong lòng suy đoán chắc tình huống này có quan hệ với châu lục kia vì thế vội vã chạy tới hỏi.

Nguyệt Thấm Lan lắc đầu, giải thích:

- Chỉ mới tiến vào kênh Sương Mù mà thôi, còn cần vài ngày mới có thể đến được nơi đó.

- Hoá ra đều là sự thật.

Vẻ mặt Bối Nhĩ Liên đầy hoảng hốt. Cho tới bây giờ, cô mới hoàn toàn tin tưởng có tân đại lục tồn tại.

Tứ trưởng lão ốc đảo cứng họng:

- Kênh Sương Mù, vùng đất mới, chuyện này y như một giấc mơ.

Hắn đã sống vài chục năm rồi, nhưng vẫn rất khó tưởng tượng thế giới này thật sự tồn tại châu lục khác, cứ ngỡ chuyện này chỉ là một giấc mơ.

Bối Nhĩ Liên ngước mắt hỏi:

- Ta muốn đi xem kênh Sương Mù, có thể chứ?

Cô thực sự cảm thấy hứng thú với kênh Sương Mù và vùng đất mới, đó là nơi mà từ trước tới giờ, cô hoàn toàn chưa bao giờ biết đến.

Nguyệt Thấm Lan tao nhã gật đầu:

- Có thể, ngươi đi Sơn Hải Quan, từ nơi đó có thể nhìn thấy kênh Sương Mù.

Bối Nhĩ Liên đã là người của thành Huyền Vũ, tới Sơn Hải Quan chắc chắn không có vấn đề.

Bối Nhĩ Liên hỏi:

- Ngươi không cùng đi với ta sao?

- Ta còn có việc, ngươi cứ lên xe ngựa của khu Trung Ương là được.

Nguyệt Thấm Lan khoát tay áo, bỏ lại một câu rồi trực tiếp rời đi

-...

Bối Nhĩ Liên biểu tình ngẩn ngơ, cô có chút không quen chuyện này.

Tứ trưởng lão ốc đảo đưa mắt nhìn Bối Nhĩ Liên, buồn bã nói:

- Tam trưởng lão, chúng ta đã là một thành viên của thành Huyền Vũ.

- Ta đương nhiên biết. Chỉ là chưa được quen.

Bối Nhĩ Liên trưng ra sắc mặt lạnh nhạt, sau đó xoay người rời khỏi cung điện.

Tứ trưởng lão Ốc Đảo lén lút bày ra một cái mặt quỷ, rồi bĩu môi đi theo.

Hai người rời khỏi Trung Ương, cưỡi xe ngựa thẳng đến Sơn Hải Quan ngoài ngoại thành.

Hơn ba giờ sau, xe ngựa dừng ở bên ngoài Úng Thành, hai người xuống xe xuyên qua tường thành và Phố Buôn Bán đến Sơn Hải Quan. Nhóm Thành Phòng Quân đang canh giữ ở đây vẫn đưa mắt nhìn thẳng, không hề ngăn trở hai người.

Tứ trưởng lão ốc đảo nói thầm một câu:

- Thật đúng là không ai ra ngăn cản chúng ta...

Bối Nhĩ Liên không lên tiếng, cô bước vào thang vận chuyển của Sơn Hải Quan đi thẳng đến đỉnh tường thành.

Khi hai người đi lên đỉnh tường thành, vừa vặn nhìn thấy Ngải Lỵ Na đang đứng trên vách ngăn tường thành, cầm kính viễn vọng trong tay chăm chú quan sát sương mù.

Đại An Ti từ Sơn Hải Quan đi ra, lạnh nhạt hỏi:

- Hai vị cũng đến thưởng thức sương mù trong kênh Sương Mù sao?

- Đúng vậy.

Bối Nhĩ Liên kéo căng khóe miệng.

Đại An Ti buông tay, trong trẻo nói:

- Đều là sương mù xám ngắt, không có gì hay để xem đâu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận