Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 808: Thành Công Lôi Kéo Hổ Tây



- Vâng, vậy ta đi chuẩn bị bữa tối.

Diêu Nhi cất lên âm thanh mềm mại, ngoan ngoãn nói.

Mục Lương nhìn về phía cô gái tóc hồng hỏi:

- Ngải Lỵ Na, có phát hiện được vấn đề gì không?

- Thành chủ đại nhân, trong thành Phượng không có bất kỳ con linh thú kỳ lạ nào, cũng không thấy có cây xanh mà chúng ta chưa biết.

Ngải Lỵ Na báo cáo tình huống với Mục Lương.

Con ngươi màu đen của anh hiện lên một tia tiếc nuối, anh thuận miệng hỏi:

- Vậy có phát hiện điều gì khác không?

- Không có.

Ngải Lỵ Na lắc lắc đầu trả lời.

- Được rồi, ta đã biết, ngươi đi giúp Ly Nguyệt đi.

Mục Lương khoát tay áo.

- Vâng.

Ngải Lỵ Na giơ tay một cái chào theo nghi thức quân đội, sau đó cô xoay người rời đi. Đột nhiên, hình như cô nhớ tới cái gì, lại tạm dừng bước chân.

Sau đó, cô quay đầu lại nói:

- Đúng rồi, đại nhân, ta phát hiện được không ít bộ sách trong một căn phòng ở Phủ Thành Chủ, không biết nơi này có tính là một nơi kỳ lạ hay không?

- Có rất nhiều sách sao?

Đôi mắt của Mục Lương loé lên tia sang, đột nhiên anh cảm thấy vô cùng hứng thú với chuyện mà Ngải Lỵ Na vừa nói.

Ngải Lỵ Na im lặng nhớ lại một lúc, sau đó cô gật đầu nói:

- Đúng vậy, trong đó có khoảng chừng hai mươi cuốn sách.

- Ta đã biết, ngươi hãy đi làm việc đi.

Mục Lương ôn hoà mở miệng.

Ngải Lỵ Na lại hỏi:

- Thành chủ, ta có thể đến thành Phượng nhìn một chút để lấy dữ liệu viết nên một cuốn du ký mạo hiểm được không?

- Được.

Mục Lương không thèm để ý, anh khoát tay áo nói.

- Thật tốt quá.

Ngải Lỵ Na vui vẻ ra mặt, cô hưng phấn chạy ra bên ngoài căn cứ.

Mục Lương nhìn theo cô gái tóc hồng rời đi, nói nhỏ nói:

- Có nhiều sách sao, thật sự muốn tới đó xem qua một chút.

Anh đều cảm thấy tò mò với những bộ sách của thế giới này.

Chính cái gọi là bên trong những cuốn sách đều ẩn chứa những điều quý giá hoặc có thể ghi lại rất nhiều bí mật không muốn người khác biết. Ngay lúc này, Trùng Cộng Hưởng bay tới, đậu trên vai Mục Lương.

- Mục Lương, nghe thấy ta nói chuyện không?

Âm thanh ngọt ngào của Mễ Nặc truyền ra. Sắc mặt của anh trở nên vô cùng dịu dàng, anh trả lời cô:

- Mễ Nặc, ta nghe thấy.

Cô gái tai thỏ hình như nhẹ nhàng thở ra, giọng trở nên vô cùng vui vẻ, cô ngây thơ hỏi:

- Ngươi có vội không? Hiện tại ngươi đang làm cái gì vậy?

- Hiện tại không có việc gì, những việc gấp thì mới vừa hoàn thành xong.

Mục Lương ôn nhu đáp.

Mễ Nặc nói một cách khoe khoang:

- Ta nói chuyện này cho ngươi nghe, ta đã nghiên cứu ra được kẹo vị café rồi, chờ ngươi trở về hãy nếm thử một chút nhé.

- Được thôi, chờ ta trở về nhớ phải làm cho ta nếm thử.

Mục Lương khẽ cong khoé miệng, trên khuôn mặt anh đều mang theo vẻ cưng chiều.

- Mễ Nặc, ngươi đang nói chuyện với Mục Lương sao?

Một âm thanh phụ nữ tao nhã vang lên, là giọng của Nguyệt Thấm Lan.

- Đúng vậy, chị Thấm Lan, ngươi cũng đến nói chuyện với Mục Lương đi.

Mễ Nặc gật đầu.

Ở vị trí liên lạc bên trong khu Trung Ương, cô gái tai thỏ tránh ra, nhường chỗ cho người phụ nữ tao nhã tiến lên phía trước.

- Mục Lương, nghe thấy ta nói chuyện không?

Âm thanh của Nguyệt Thấm Lan truyền đến.

Mục Lương cười khẽ đáp:

- Nghe thấy.

- Chắc là ngươi đã tới thành Phượng rồi phải không?

Nguyệt Thấm Lan dò hỏi.

- Đúng vậy, giữa trưa hôm nay vừa mới đến, chúng ta cũng đã xây dựng xong căn cứ trung chuyển.

Mục Lương nói xong nhìn về một bên, nơi ấy đang có Hổ Tây và Hi Bối Kỳđang vểnh tai lên nghe lén cuộc nói chuyện của hai người bọn họ.

Anh nhẹ nhàng giơ tay lên gõ len đầu hai cô gái, tức giận nói:

- Hai người các ngươi cũng mau đi hỗ trợ mọi người làm việc đi.

- Vâng.

Hi Bối Kỳ cười một tiếng, kéo Hổ Tây xoay người chạy đi.

- Ơ… ơ, vì sao ta cũng phải đi hỗ trợ mọi người chứ?

Hổ Tây vô cùng khó hiểu, nhưng cô đã bị cô gái quỷ hút máu lôi kéo chạy đi mất rồi. Hi Bối Kỳ phụng phịu nghiêm túc hù dọa nói:

- Đương nhiên ngươi phải đi rồi, nếu không sẽ không có cơm ăn đâu.

Hổ Tây sửng sốt một chút, sau đó cô ấy suy nghĩ một chút, lại phản bác nói:

- Không đúng nha, lúc trước không phải đã nói ta chỉ cần tìm được sào huyệt Thú Lục Phù, là sẽ được bao ăn, bao ở hay sao?

- Đó là ở thành Huyền Vũ, hiện tại chúng ta không ở thành Huyền Vũ, cho nên ngươi không được bao ăn bao ở nữa rồi.

Hi Bối Kỳ tiếp tục lừa dối nói.

- Thì ra là như vậy.

Hổ Tây bỗng trở nên căng thẳng.

Cô cũng cảm thấy cô gái Ma Cà Rồng nói rất có đạo lý, nhưng không hiểu tại sao cô cứ có cảm giác hình như ở đâu đó không hợp lý thì phải

Hi Bối Kỳ nâng ngón tay khẽ gõ lên trán cô gái tóc màu cam, lừa gạt nói:

- Đừng nghĩ nữa, chờ đến khi mọi việc hoàn thành, ta cho ngươi ăn hoa quả!

- Đi, một lời đã định.

Con ngươi màu quất của Hổ Tây sáng lên. Trong lúc này nếu cho cô chọn giữa hỗ trợ và hoa quả, thì cô sẽ không chút do dự mà lựa chọn hoa quả ngay lập tức. Hi Bối Kỳđưa tay lên khoa tay múa chân nói:

- Nói thật, ngươi chỉ cần gia nhập vào thành Huyền Vũ, mỗi ngày đều có thể được ăn hoa quả, không những thế còn có thể được ăn tinh thần quả nữa cơ.

- Quả Tinh Thần, đó chính là loại quả mà Thủy Tinh Ngư vừa ăn phải không?

Hổ Tây hô hấp dồn dập lên.

- Đúng vậy, ăn loại quả này có thể tăng lên thực lực, hương vị cũng ngon hơn nhiều so với hoa quả bình thường.

Hi Bối Kỳ bắt đầu vẽ cho cô gái tóc màu quất một cái bánh thật lớn.

Ừng ực, ừng ực…

Hổ Tây nuốt một ngụm nước miếng, cô đang tưởng tượng ra hương vị tuyệt vời của quả Tinh Thần.

Hi Bối Kỳ tiếp tục khoa tay múa chân, khen ngợi:

- Sau khi gia nhập thành Huyền Vũ, ngươi sẽ không cần lo lắng về đồ ăn hay quần áo nữa, mỗi ngày còn có thể tắm rửa, đó chính là một cuộc sống vô cùng tốt đẹp đang chờ đón ngươi ở phía trước.

- Đúng là cuộc sống tốt đẹp...

Hồ Tây đã tự tưởng tượng trong đầu về cuộc sống tốt đẹp mà cô sắp trải qua rồi.

- Thế nào, gia nhập với chúng ta đi?

Hi Bối Kỳ chớp chớp con ngươi màu quất hỏi.

- Chuyện này…Nhưng Mục Lương các hạ có đồng ý hay không?

Hổ Tây lo lắng nói.

Hi Bối Kỳ vỗ bộ ngực, tự tin tràn đầy nói:

- Chuyện này, ngươi cứ yên tâm, chỉ cần ngươi có thể tìm được sào huyệt Thú Lục Phù, thành chủ đại nhân nhất định sẽ đáp ứng cho ngươi gia nhập Thành Huyền Vũ.

- Được, ta nhất định sẽ dẫn Mục Lương các hạ tìm được sào huyệt thú Lục Phù.

Hổ Tây vô cùng quyết tâm nói.

-...

Khóe miệng Hi Bối Kỳ không một tiếng động khẽ cong lên, lúc này trong lòng cô đang tự khen ngợi chính mình. Cô đã thành công đem cô gái tóc màu quất kéo vào trận doanh bên ta rồi.

Ở bên kia, Mục Lương vẫn đang cùng Nguyệt Thấm Lan nói chuyện với nhau.

- Mục Lương, mọi chuyện ở Thành Huyền Vũ mọi việc đều bình thường, ngươi không cần phải lo lắng.

Nguyệt Thấm Lan tao nhã nói.

- Vậy là tốt rồi.

Anh ôn nhu đáp.

- Mục Lương, ta chờ ngươi trở về.

Nguyệt Thấm Lan cuối cùng nhỏ giọng nói một câu.

- Được.

Con ngươi màu đen của Mục Lương lóe lên một tia sáng, anh nghe ra được người phụ nữ tao nhã này đang nhớ anh nha..

Bạn cần đăng nhập để bình luận