Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1446: Mua Cô Gái Người Rắn



Trong mắt Bạch Sương lộ vẻ kinh ngạc.

Mộ Như Tà gật đầu nói:

- Đúng vậy, nếu các vị cảm thấy hứng thú thì có thể mua về làm hộ vệ giữ nhà khá tốt.

Mục Lương ra vẻ nghi ngờ hỏi:

- Lấy thực lực của bọn hắn chắc muốn chạy trốn sẽ rất đơn giản, ta mua về rồi thì phải làm thế nào để khống chế bọn hắn?

- Ha ha, bọn hắn đã ăn ma dược kịch độc, cứ cách ba ngày cần uống thuốc giải một lần, nếu không sẽ độc phát thân vong.

Mộ Như Tà lấy ra một chiếc bình sứ nhỏ.

Lão hất hàm, ngạo nghễ nói:

- Chỉ có loại thuốc giải này mới có thể giải trừ chất độc trong người bọn hắn, cả hai cần phải dùng nó suốt đời, nếu không chắc chắn sẽ phải chết.

Mục Lương hơi nhướng mày, hỏi:

- Nếu như ta mua bọn hắn, ngươi sẽ đưa cho ta phương pháp chế tạo thuốc giải sao?

Mộ Như Tà lắc đầu nói:

- Dĩ nhiên là không phải, ta sẽ đưa trước cho các hạ lượng thuốc giải của một năm, sau đó mỗi năm sẽ đưa một đợt.

- Một năm đưa một lần?

Mục Lương lạnh lùng cười một tiếng.

Anh xoay người lại, bình tĩnh nhìn Mộ Như Tà, giọng điệu lạnh nhạt nói:

- Một năm sau, nếu như các ngươi biến mất thì ta nên tìm ai lấy thuốc giải đây?

- Sẽ không có chuyện đó, cửa hàng này là do công tước đại nhân mở, làm sao có chuyện biến mất được.

Mộ Như Tà nói với giọng điệu chắc chắn.

- Mọi thứ đều có khả năng.

Mục Lương quay đầu lại, nói không chút để ý:

- Huống hồ, làm sao ta biết công tước có lợi hại hay không? Lúc nào chết cũng chưa biết đâu.

- Công tước đại nhân đương nhiên rất lợi hại, thực lực không hề thua kém Kỵ Sĩ trưởng!

Mộ Kiều trợn mắt nhìn về phía Mục Lương, trên mặt tràn đầy sự bất mãn.

- Kiều Kiều, ngươi ngậm miệng lại.

Mộ Như Tà cau mày khẽ quát.

- Ông à....

Mộ Kiều bĩu môi.

Giọng điệu của Mộ Như Tà mềm xuống, trầm giọng nói:

- Ngươi chớ có nói lung tung.

- Vâng.

Mộ Kiều ủy khuất, khóe miệng cong xuống.

Mộ Như Tà lại nhìn về phía Mục Lương, trầm ngâm chốc lát, hỏi:

- Đại nhân muốn mua hai tên nô lệ kia sao?

- Không muốn.

Mục Lương nhàn nhạt đáp.

-....

Khóe miệng của Mộ Như Tà co giật, lão có loại cảm giác mình vừa bị đùa bỡn.

Mục Lương dạo qua tầng hai một vòng, rất nhanh lại thấy được một nô lệ khác khiến hắn cảm thấy hứng thú.

Đó là một nữ nô lệ bị cầm tù trong chum nước, tay chân dày đặc vảy, đôi tai cũng có hình dạng vây cá.

- A, ở đây còn có Hải Yêu sao!?

Bạch Sương kinh ngạc thốt lên.

- Đây chính là Hải Yêu!

Mục Lương cảm thấy hứng thú dò xét Hải Yêu trong chum nước.

Anh đã nghe Bạch Sương nói về Hải Yêu, cô ấy so sánh tiếng ca của cô gái tai thỏ với Hải Yêu, Hải Yêu nhỉnh hơn một bậc.

Vị Hải Yêu ở trong chum nước có một đôi mắt màu xanh lam sẫm, lúc này, cô ta đang rụt rè nhìn chằm chằm Mục Lương, sắc mặt cô ta còn trắng hơn tờ giấy.

Mộ Như Tà khen ngợi:

- Con Hải Yêu này vừa được đưa tới đây ba ngày trước, ngoại hình xinh đẹp, âm thanh dễ nghe và mê người, là một món đồ chơi cực kỳ hiếm có.

- Chỉ có âm thanh rất êm tai thôi sao?

Mục Lương hỏi.

- Như vậy đã đủ rồi, không phải sao?

Mộ Như Tà nhếch miệng nở nụ cười.

- Không đủ.

Mục Lương lắc đầu, xoay người rời đi.

-...

Khuôn mặt của Mộ Như Tà lại tối sầm lần nữa, nhưng nghĩ đến thân phận của đối phương, trong lòng lão chỉ có thể nhẫn nhịn.

Ánh mắt của lão âm u lạnh lẽo nhìn chằm chằm bóng lưng của Mục Lương, trong lòng tính toán làm thế nào để chiếm được ma cụ cao cấp.

Mục Lương không có đi lên lầu ba, mà xoay người trở lại lầu một.

Lão nhìn cô gái người rắn trong lồng sắt, ra hiệu nói:

- Ly Nguyệt, đưa bọn hắn tinh thạch ma thú, ta muốn cô gái người rắn này.

- Vâng.

Ánh mắt của Ly Nguyệt lóe lên, cô lấy túi da thú ra rồi đếm đủ số tinh thạch ma thú đưa cho Mộ Kiều.

Bên trong lồng sắt, đôi mắt đẹp của cô gái người rắn sáng lên, dây xích trên người cũng trở nên căng chặt.

Mộ Như Tà khàn khàn hỏi:

- Chỉ cần cô gái người rắn thôi sao?

- Đúng vậy.

Mục Lương gật đầu.

-....

Mộ Như Tà lại im lặng lần nữa, tốn nước miếng nhiều như vậy mà cuối cùng đối phương chỉ cần mỗi một mình cô gái người rắn, hơn nữa còn chỉ bán được hai trăm kim tệ, vụ mua bán lần này quả là lỗ nặng.

Tung gạch nhử ngọc không có thành công.

- Có vấn đề gì sao?

Mục Lương bình tĩnh nhìn lão giả.

- Không có.

Mộ Như Tà đen mặt, lão xoay người mở lồng rồi cởi xiềng xích trên người cô gái người rắn ra.

- Đại nhân, ta sẽ phục vụ ngươi thật tốt.

Cô gái người rắn nở một nụ cười ý vị thâm trường, nói xong còn muốn dựa gần Mục Lương.

- Dừng lại.

Ly Nguyệt vung tay lên, đầu mũi tên chạm vào cổ cô gái người rắn.

-....

Cơ thể của cô gái người rắn cứng đờ, hô hấp cũng chậm lại.

- Đi thôi.

Mục Lương liếc nhìn nàng một cái rồi xoay người đi ra ngoài.

Bởi vì cô gái người rắn là Luyện Dược Sư cho nên anh mới bỏ tiền mua cô ấy, nếu không cô ấy không hề có giá trị.

Cô gái tóc bạc thu hồi mũi tên, gật đầu nói:

- Mau đuổi theo.

- Vâng.

Cô gái người rắn thở phào một hơi, đuôi rắn lung lay đuổi theo Mục Lương.

Hộ vệ Trung Ương lại vây quanh và bảo vệ anh ở chính giữa, sau đó đoàn người cùng rời đi cửa hàng nô lệ.

Mộ Như Tà đứng ở trước cửa, nhìn chăm chú Mục Lương và những người khác rời đi, ánh mắt lạnh lẽo vô cùng.

Mộ Kiều khó hiểu nói:

- Ông nội, vụ mua bán lần này chúng ta bị lỗ nặng rồi.

- Không lỗ, chúng ta sẽ kiếm về nhanh thôi.

Mộ Như Tà nhếch miệng nở nụ cười, chỉ cần hắn lấy được đám ma cụ cao cấp kia thì mọi chuyện sẽ ổn.

- Ta không hiểu.

Mộ Kiều bĩu môi.

Mộ Như Tà nhắc nhở:

- Ngươi nhớ kỹ, lần sau không được đề cập tới thực lực của công tước đại nhân trước mặt người ngoài, hiểu chưa?

- Ta biết rồi.

Mộ Kiều thuận miệng đáp.

- Ngươi đó, tính tình quá xốc nổi.

Mộ Như Tà thở dài.

- Làm gì có.

Mộ Kiều hừ dỗi một tiếng rồi xoay người rời đi.

………….

Bên ngoài Chợ Nô Lệ, Mục Lương chuẩn bị tạm biệt Bạch Sương, anh nói với giọng rõ ràng:

- Ngươi mau trở về đi.

Bạch Sương ngây thơ hỏi:

- Ngươi phải quay lại thành Huyền Vũ sao?

Mục Lương gật đầu nói:

- Ừ, mọi chuyện đã xong xuôi rồi.

- Tốt, vậy buổi chiều gặp lại.

Bạch Sương vẫy tay nói.

- Buổi chiều gặp lại?

Ánh mắt của Mục Lương hiện lên sự dò hỏi.

Bạch Sương giải thích:

- Mẹ ta nói muốn đi Phố Buôn Bán, chiều nay, ta sẽ đi cùng mẹ, thuận tiện đưa tinh thạch ma thú cho ngươi.

Trong dạ tiệc tối hôm qua, quốc vương và vương hậu đã mua rất nhiều thứ nhưng vẫn còn chưa thanh toán tiền hàng.

- Thì ra là như thế.

Mục Lương gật đầu tỏ ý đã hiểu.

Anh tạm biệt Bạch Sương rồi xoay người đi vào toa xe.

Ly Nguyệt, Diêu Nhi và những người khác cũng lên xe ngựa, tiện thể đặt cô gái người rắn vào trong toa xe.

- Ngao ô ~~~

Sói Mặt Trăng kéo xe thay đổi phương hướng và chạy như bay ra khỏi thành.

Trong xe, cô gái người rắn vẫn nhìn Mục Lương với nụ cười quyến rũ trên môi, suýt chút nữa là dán toàn thân lên người đối phương.

Trên thực tế, nếu như không có cô gái tóc bạc ngồi bên cạnh thì có lẽ cô ấy sẽ thực sự làm như vậy.

Trong suy nghĩ của cô gái người rắn, Mục Lương nhất định là nhìn trúng nhan sắc của mình cho nên mới mua mình về.

- Ngươi bình thường một chút đi, nếu không đừng trách ta ném ngươi xuống xe.

Mục Lương nhàn nhạt lườm cô gái người rắn một cái.

Bạn cần đăng nhập để bình luận