Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1477: không ngại đổi cá nhân đảm đương

- Không có thứ gì là vô giá.

Dụ Chính lần thứ hai lắc đầu phản bác.

- Đúng vậy, ta cũng đồng ý với lời ngươi nói. Nhưng với ta Trà Thụ Sinh Mệnh là vô giá.

Mục Lương mỉm cười, bưng trà nóng trước mặt lên nhấp một ngụm.

Dụ Chính há miệng thở dốc, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi:

- Thành chủ đại nhân, ngài có bao nhiêu gốc trà thụ?

Mục Lương thuận miệng nói một tiếng:

- Năm.

Bốn căn cứ trung chuyển mỗi khu có một gốc Trà Thụ Tinh Thần, cộng thêm Trà Thụ Sinh Mệnh trong thành Huyền Vũ, như vậy có tất cả năm gốc.

- Năm gốc ư? Vậy ta dùng năm viên tinh thạch ma thú cấp tám để mua, được không?

Hai mắt Dụ Chính sáng quắc nhìn về phía Mục Lương.

- Năm viên tinh thạch ma thú cấp tám, chỉ tương đương với hai triệu năm trăm ngàn đồng Huyền Vũ, con số này còn không mua nổi một gốc...

Vân Hân nhỏ giọng nói thầm.

Trong mắt tiểu hầu gái, Trà Thụ Sinh Mệnh là vô giá, nó trực tiếp bảo vệ thành Huyền Vũ, nó là thánh thụ, là một phần tất yếu của thành Huyền Vũ.

Mục Lương cụp mắt xuống, lạnh nhạt nói:

- Dụ Chính các hạ, ngươi ra giá năm viên tinh thạch ma thú cấp vương, cũng không mua được một gốc Trà Thụ Tinh Thần.

- Cái gì!

Dụ Chính trừng lớn hai mắt.

Năm viên tinh thạch ma thú cấp vương, đó chính là hai mươi lăm triệu đồng Huyền Vũ, một con số khổng lồ như vậy, cũng không thể mua nổi một gốc Trà Thụ Tinh Thần ư?

- Cho nên ngươi trở về đi, giao dịch này không thể thực hiện được.

Nói xong Mục Lương đứng lên. Anh bỏ lại Dụ Chính và Dụ Phỉ Nhi, cất bước rời khỏi phòng tiếp khách.

Mục Lương phải quay về tiếp tục hoàn thành bản thiết kế khách sạn, ngày mai phải xây dựng lại quán rượu Đồ Lan rồi.

- Cha?

Dụ Phỉ Nhi nhẹ nhàng quơ quơ cánh tay trước mặt Dụ Chính, làm cho hắn phục hồi lại tinh thần.

- Đi, chúng ta trở về.

Dụ Chính đen mặt, nắm tay con gái mình, đừng lên, sau đó rầu rĩ không vui rời khỏi cung điện.

………….

Mục Lương trở lại thư phòng, ngồi lên long ỷ, cầm lấy bút than tiếp tục vẽ bản thiết kế. Sàn sạt sa…

Bút than ma sát trên giấy, ngòi bút càng ngày càng ngắn, bản thiết kế khách sạn cũng từ từ được hoàn thiện.

Diêu Nhi nhẹ nhàng đẩy cửa thư phòng ra, bưng tới trà nóng đặt ở bên tay trái Mục Lương. Nhưng làm xong việc cô bé lại không rời đi, mà cứ tò mò đứng một bên quan sát.

- Làm sao vậy?

Mục Lương cúi đầu hỏi.

Diêu Nhi tò mò hỏi:

- Đại nhân, nếu Dụ Chính đưa đủ tinh thạch ma thú, ngài sẽ bán thánh thụ đi sao?

- Sẽ không, ít nhất là trước mắt sẽ không.

Khóe môi Mục Lương hơi hơi cong lên.

Hiện tại, anh chỉ có một gốc Trà Thụ Sinh Mệnh, cộng thêm bốn gốc Trà Thụ Tinh Thần nữa, nhưng đều ở đại lục cũ bên kia.

Nếu muốn bán, ít nhất cũng phải chờ Trà Thụ Sinh Mệnh tiến hóa đến cấp mười hai, một lần nữa phân hoá phát triển cành nhánh mới, tới lúc đó lại tính.

Nhưng... anh muốn bán, có người đủ tiền để mua ư?

- Vâng.

Diêu Nhi ngoan ngoãn gật đầu.

Mục Lương buông bút than trong tay xuống, nâng lòng bàn tay hướng về phía trước, ngọc lưu ly chợt lóe qua.

Anh dùng ngọc lưu ly chế tạo ra mô hình quán rượu, ngoại hình của nó giống hệt trên bản vẽ, là một toà lầu dạng hình trụ xoay tròn.

- Cũng không tệ lắm.

Mục Lương cong lên khóe môi, không ngừng làm cho những chi tiết trên mô hình quán rượu trở nên tỉ mỉ, tinh tế hơn, ngày mai lấy thứ này để xây dựng lại quán rượu Đồ Lan.

- Ngươi đang làm cái gì vậy?

Âm thanh trong trẻo vang lên, Nguyệt Thấm Lan cất bước đi vào thư phòng, trong lòng còn ôm theo một xấp văn kiện.

Khóe môi Mục Lương đầy ý cười, anh trong sáng nói:

- Tới vừa lúc, đến xem thiết kế quán rượu của ta rồi cho chút ý kiến đi.

- Quán rượu?

Nguyệt Thấm Lan lộ vẻ mặt kinh ngạc, cô hỏi:

- Ngươi muốn mở quán rượu?

Mục Lương gật đầu nói:

- Ừm, xây dựng ở thành Tát Luận, ngay vị trí quán rượu Đồ Lan.

Nghe vậy Nguyệt Thấm Lan ngồi xuống, đầu tiên là đưa mắt nhìn bản vẽ, sau đó lại cẩn thận đánh giá mô hình khách sạn, cô nhịn không được liên tiếp gật đầu.

- Suy nghĩ của ngươi tốt lắm, không cần ta cho ý kiến.

Cô nhún vai nói.

- Vậy là tốt rồi.

Mục Lương cười sảng khoái.

Nguyệt Thấm Lan tao nhã hỏi:

- Nhưng khách sạn có tám tầng, quá cao, ngươi phải dùng tới thang vận chuyển?

- Đương nhiên, đây là khách sạn cao cấp, đương nhiên sẽ có thang vận chuyển, hơn nữa còn cần tới hai cái.

Mục Lương ôn hòa nói.

Hai cái thang vận chuyển, một cái cho khách hàng dùng, một cái chuyên dùng cho công nhân viên, có thể vận chuyển nguyên liệu nấu ăn và những loại hàng hoá cồng kềnh, cũng tiện để quản lý khách sạn.

- Ừ, ngươi có tính toán là tốt rồi.

Nguyệt Thấm Lan tao nhã gật đầu.

- Ngươi mang gì qua đây vậy?

Mục Lương nhìn về phía văn kiện trong lòng cô.

Nguyệt Thấm Lan giải thích:

- Đại lục cũ bên kia truyền tin tức đến, cho nên ta đến báo cáo công tác với ngươi.

- Ừm, nói đi.

Mục Lương lật tay một cái, mô hình khách sạn đã biến mất không thấy.

- Chuyện thứ nhất, là về thành Phượng, thành Tấn Nguyên... Bọn họ hợp tác với chúng ta đã sản xuất được rất nhiều linh kiện phi thuyền vận chuyển, cần phái người đi chuyển về.

Nguyệt Thấm Lan nghiêm mặt nói.

Trước khi thành Huyền Vũ đến vùng đất mới, bọn họ đã có hợp tác với một ít toà thành lớn ở đại lục cũ, ví dụ như chế tác linh kiện phi thuyền vận chuyển, thu thập tài liệu hung thú vân vân...

- Ừm, cũng nên phái người đi chuyển chúng về.

Mục Lương chậm rãi gật đầu.

Anh nhìn về phía Nguyệt Thấm Lan, do dự một chút nhưng vẫn mở miệng nói:

- Để cho Phi Nhan và Hi Bối Kỳ dẫn người đi thôi.

- Cũng tốt, hai người đó cũng có chút quen thuộc.

Nguyệt Thấm Lan chậm rãi gật đầu.

Mục Lương ôn hòa nói:

- Yên tâm, mộc phân thân của ta vẫn còn ở đại lục cũ, các cô ấy sẽ an toàn.

- Ta biết, hơn nữa Phi Nhan có thể tự chăm sóc bản thân mình.

Con ngươi màu lam Nguyệt Thấm Lan lóe sáng.

- Ừ.

Mục Lương từ tốn gật đầu.

- Ngoại trừ phải vận chuyển linh kiện phi thuyền trở về, còn cần đi qua căn cứ trung chuyển, nhà xưởng bên kia đã sản xuất được không ít hàng hóa, có thể chuyển qua bên này bán.

Nguyệt Thấm Lan tiếp tục nói.

Trong căn cứ trung chuyển có không ít nhà xưởng, trong đó xưởng sản xuất cao su và vải bố là lớn nhất.

Đại lục mới không có cao su, sản phẩm làm từ cao su chắc chắn sẽ bán được, những loại hàng hoá giống như giày cao su, bao tay cao su vân vân… Đều là những mặt hàng bán rất chạy. Ngoại trừ cao su và vải bố, còn có xà phòng, dụng cụ vệ sinh, kem đánh răng, đồ dùng cuộc sống vân vân… Chúng cũng là những sản phẩm được người ta ưa chuộng.

- Ừm, đều chuyển về đi.

Mục Lương gật đầu.

Vẻ mặt Nguyệt Thấm Lan lại nghiêm túc hơn, cô tiếp tục nói:

- Còn có một chuyện, là chuyện hợp tác với thành Tương Lai.

- Ngươi nói đi.

Mục Lương nhướng mày, thật lâu rồi anh chưa từng nghe thấy tin tức về thành Tương Lai.

- Phong Vũ và Chí Hải nguyện ý hợp tác với chúng ta, hỗ trợ chúng ta sản xuất linh kiện phi thuyền vận chuyển, chỉ là giá cả của bọn họ không thấp, lớn hơn chừng ba phần so với những toà thành khác.

Nguyệt Thấm Lan trong trẻo nói.

Hai mắt Mục Lương lấp lánh tia sáng, anh lạnh nhạt nói:

- Đã vậy, để mộc phân thân của ta qua thành Tương Lai xem xét đi.

- Ừm, hạ giá xuống, nếu không cứ để cho thành Tương Lai đổi chủ nhân đi.

Nguyệt Thấm Lan nói nhẹ như không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận