Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1611: Phòng Đấu Giá

Dụ ~~~

Mười phút sau, phi thuyền vận chuyển bay vào Tiểu Thành, đáp xuống bên ngoài quảng trường Trung tâm Huyền Vũ.

Nơi này cách sân bán đấu giá rất gần, đi bộ mấy trăm mét là đến.

Dụ dụ dụ ~~~

- Một đám ma thú phi hành.

Các dân chúng kinh ngạc thốt lên.

- Ta chỉ biết tới Kỵ Sĩ Rồng, đây là lần đầu tiên nhìn thấy loại Kỵ sĩ phi hành thế này.

Các dân chúng bàn tán ầm ĩ, tiếng thán phục không dứt bên tai.

Bọn hộ vệ Trung Ương nhảy xuống Ong Thợ, làm hết phận sự canh giữ bên cạnh phi thuyền vận chuyển.

Cửa khoang thuyền mở ra, Mục Lương, Nguyệt Thấm Lan và Ly Nguyệt bước ra.

- Để ba người ở lại trông coi phi thuyền vận chuyển.

Ly Nguyệt lạnh lùng nói.

- Vâng.

A Thanh đi theo giơ tay chào một cái.

Mục Lương nhìn đám người vây xem, mặt không đổi sắc đi đến sân bán đấu giá.

- Người thật nhiều.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói.

Khóe môi của Mục Lương giương lên, ôn hòa nói:

- Ta tin tưởng, khi Tiểu Thành hoàn toàn phát triển thì sau này sẽ càng nhiều hơn.

Bây giờ thực hành chính là 'Mô hình kinh doanh thành Huyền Vũ', phim điện ảnh và Trung tâm Huyền Vũ làm điểm thu hút cốt lõi, hấp dẫn người đến định cư và tiêu phí.

- Đây là chuyện tất nhiên.

Nguyệt Thấm Lan tự tin nở nụ cười.

Cô suy nghĩ sau này xây thêm vài tòa Tiểu Thành ở các vương quốc và đại thành khác, đến lúc đó không lo không kiếm được tinh thạch ma thú.

……….

Cộp cộp cộp ~~~

Mục Lương, Nguyệt Thấm Lan và Ly Nguyệt đi vào sân bán đấu giá, vừa bước vào sẽ thấy đại sảnh tiếp đãi, bên trái dẫn tới hội trường bán đấu giá, bên phải là hậu trường và khu làm việc Phòng Đấu Giá.

- Chúng ta đến hội trường nhìn.

Mục Lương không dừng chân, cất bước đi về phía bên trái.

Ly Nguyệt và Nguyệt Thấm Lan đuổi theo, xuyên qua một con đường dài, nhìn thấy một cầu thang dẫn tới tầng hai và tầng ba, bên trái là lối vào chỗ ngồi bình thường.

Phòng Đấu Giá có ba tầng, tầng một là chỗ ngồi bình thường, tầng hai và tầng ba đều là phòng riêng, được thiết kế dành cho quý tộc và vương thất.

Mục Lương không có đi lên lầu mà là đến chỗ ngồi bình thường.

Khu vực chỗ ngồi bình thường rất lớn, từng hàng ghế sắp xếp thành hình bán nguyệt, có sức chứa hơn một nghìn người cùng lúc.

Trước chỗ ngồi là bàn đấu giá cao hai mét, toàn bộ đều được chế tạo từ lưu ly.

Phía sau bàn đấu giá chính là nơi cất giữ vật phẩm đấu giá tạm thời, có thể nối thẳng tới khu vực làm việc của sân bán đấu giá.

Mục Lương dừng bước lại và ngắm nhìn xung quanh một vòng, mặt đất có chút phản chiếu, nhìn không ra tì vết.

- Cộp cộp cộp ~~~

Bối Vi Nhân đi ra hậu trường, cô vừa được cho biết là Mục Lương tới sân bán đấu giá.

- Thành chủ đại nhân.

Cô mỉm cười chào hỏi.

- Xử lý không tệ.

Mục Lương khen ngợi một tiếng.

Bối Vi Nhân mỉm cười ăn ngay nói thật:

- Hôm qua, các công nhân đã làm liên tục cả ngày mới làm cho nơi đây sạch sẽ như vậy.

- Vất vả cho ngươi rồi.

Mục Lương chậm rãi gật đầu.

- Việc nằm trong phận sự thôi.

Ánh mắt của Bối Vi Nhân lấp lóe.

Nguyệt Thấm Lan ngước mắt nhìn lên tầng hai và tầng ba, cô nhìn thấy một vòng tường lưu ly cao ba mét, đằng sau là phòng riêng.

- Vấn đề an ninh như thế nào?

Cô quay đầu hỏi.

- Yên tâm, ta đã nói qua với Cầm Vũ rồi, tới lúc đó sẽ điều ba trăm Thành Phòng Quân tới phụ trách an toàn Phòng Đấu Giá.

Bối Vi Nhân giải thích.

Nguyệt Thấm Lan lại hỏi:

- Vấn đề tiếp đãi khách mời thì sao?

Cô hoàn toàn giao Tiểu Thành cho Bối Vi Nhân quản lý, có tâm muốn khảo nghiệm cô.

- Chuyện này cũng được sắp xếp xong xuôi, ta đã điều động nhân viên phục vụ với kinh nghiệm làm việc phong phú tới đây.

Bối Vi Nhân mỉm cười.

- Ừ, hy vọng ngày mai sẽ không xảy ra biến cố bất ngờ nào.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói.

Sắc mặt của Bối Vi Nhân trở nên nghiêm túc:

- Vâng.

- Rất tốt.

Khóe môi của Nguyệt Thấm Lan cong lên.

Mục Lương quay đầu hỏi:

- Vé chỗ ngồi bình thường bán như thế nào rồi?

Người không thu được thiệp mời chỉ có thể mua vé tiến vào Phòng Đấu Giá, cũng chính là chỗ ngồi bình thường.

- Đã bán hết.

Bối Vi Nhân vội vàng đáp.

- Xem ra người giàu có không ít.

Mục Lương hơi nhướng mày.

Giá vé chỗ ngồi bình thường không tính là rẻ, người giàu bình thường có khả năng không mua nổi.

Bối Vi Nhân thanh thúy nói:

- Có ma cụ cao cấp, còn có đủ loại bí dược, tự nhiên sẽ hấp dẫn người khác.

- Nó còn hấp dẫn hơn trong tưởng tượng của ta.

Mục Lương như suy nghĩ gì đó rồi gật đầu một cái.

Anh đi thẳng tới trước, vòng quanh Phòng Đấu Giá một vòng rồi lại đến hậu trường để kiểm tra vật phẩm đấu giá được vận chuyển tới sớm, sau khi xác định không có vấn đề gì thì mới rời đi.

Đi ra Phòng Đấu Giá, Nguyệt Thấm Lan hỏi:

- Chúng ta trở về hay đi Trung tâm Huyền Vũ tuần tra một chút?

- Đi.....

Mục Lương vừa mở miệng thì đã bị một chuyện khác hấp dẫn lực chú ý.

Anh quay đầu nhìn về phía thành Huyền Vũ, cảm nhận được cái gì đó.

- Có chuyện gì vậy?

Ly Nguyệt quan tâm hỏi.

- Nhóm của Phi Nhan trở về rồi.

Khóe môi của Mục Lương cong lên.

Nguyệt Thấm Lan sửng sốt một chút, nhíu mày tính thời gian sau đó lông mày giãn ra.

- Tính toán thời gian thì chắc hôm nay sẽ trở lại.

Cô ưu nhã nói.

- Trở về thôi, chúng ta đi nghênh đón các cô ấy.

Mục Lương nói với giọng rõ ràng.

- Được.

Ly Nguyệt lên tiếng, đi đến phi thuyền vận chuyển.

Mười phút sau, phi thuyền vận chuyển bay lên không trung, hộ vệ Trung Ương cưỡi Ong Thợ đi theo.

Khi bọn hắn trở lại Sơn Hải Quan thì hai chiếc phi thuyền vận chuyển cực lớn đang chuẩn bị hạ xuống.

Dụ ~~~

Tua bin quạt thổi ra gió lớn khiến dân chúng đứng trước Sơn Hải Quan ngã trái ngã phải.

- Mọi người mau tránh ra.

Đại An Ti mang theo Thành Phòng Quân duy trì trật tự, để nhóm người vào thành tạm dừng một chút.

- Má ơi, chiếc phi thuyền khổng lồ kia chính là ma cụ sao?

Trong đám người truyền ra tiếng thán phục.

- Cái này cũng quá lớn rồi.

Trong ánh mắt khiếp sợ của mọi người, phi thuyền vận chuyển chậm rãi đáp xuống quảng trường.

Mục Lương cưỡi phi thuyền vận chuyển cỡ nhỏ cũng hạ xuống, mấy người vừa mới bước ra khoang thuyền thì đã nhìn thấy Hi Bối Kỳ và Nguyệt Phi Nhan từ boong tàu bay xuống.

- Mục Lương ~~~

Nguyệt Phi Nhan là người đầu tiên nhìn thấy anh, cô lập tức bay tới.

- Thành chủ đại nhân.

Đôi mắt màu vàng óng của Hi Bối Kỳ tỏa sáng, nhanh chóng đuổi theo Phi Nhan.

- Thành chủ đại nhân.

Hạ Lạc tương đối thẹn thùng, cô rớt lại phía sau mấy bước, lên tiếng chào hỏi.

- Vất vả cho các ngươi rồi.

Mục Lương dịu dàng cười nói.

Nguyệt Thấm Lan hơi nhướng mày, ra vẻ thương tâm nói:

- Chỉ thấy Mục Lương mà không thấy mẹ sao?

- Mẹ, đừng khóc mà.

Nguyệt Phi Nhan cười một tiếng rồi vươn tay muốn ôm Nguyệt Thấm Lan.

- Được rồi, thể hiện một chút là được rồi.

Nguyệt Thấm Lan ghét bỏ đè lại đầu của con gái.

- Mẹ, ôm một chút đi mà~~~

Nguyệt Phi Nhan làm nũng.

Nguyệt Thấm Lan tươi cười như hoa, nói:

- Ngươi đã lớn rồi, không ôm.

Nguyệt Phi Nhan bĩu môi, ủy khuất nói:

- Nào có chuyện như vậy?

- Cần ta ôm ngươi sao?

Mục Lương cười một tiếng.

- Hì hì, muốn.

Đôi mắt màu đỏ của Nguyệt Phi Nhan sáng lên, vươn tay ôm Mục Lương.

Bạn cần đăng nhập để bình luận