Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1574: Ta Muốn Các Ngươi Quay Về Đại Lục Cũ, Đi Tìm Đứa Bé Có Linh Tính, Sau Đó Đưa Về Thành Huyền Vũ



Cạch~~~

Quốc Vương giơ tay lên mở rương gỗ ra, nhìn thấy linh khí cao cấp, hô hấp nhất thời dồn dập. Phó Linh Na ngạc nhiên hô thành tiếng:

- Ma cụ cao cấp.

Giọng hỏi lạnh lẽo của Hổ Tây:

- Cho ta một câu trả lời, đề nghị của Thành Chủ đại nhân bọn ta thế nào?

Quốc Vương và Phó Linh Na nhìn nhau, gật đầu hiểu ý.

- Được.

Ánh mắt của Quốc Vương hừng hựt gật đầu.

- Vậy thì ta hết chuyện rồi, đi đây.

Hổ Tây búng tay, biến mất ở trong Thiên điện.

………..

Nội thành, thành Huyền Vũ, một chiếc xe thú chạy như bay mà qua.

Bên trong xe, Đại trưởng lão, Nhị trưởng lão của Ốc Đảo, Bối Nhĩ Liên và Tứ trưởng lão đều ở đây.

Bối Nhĩ Liên nhìn ra phía ngoài cửa sổ xe, giọng nói bình tĩnh:

- Sắp đến khu vực Trung Ương rồi.

Tứ trưởng lão bĩu môi, nhỏ giọng nói:

- Nói chúng ta đi, cũng không biết vì chuyện gì.

- Đi là biết.

Nhị trưởng lão lạnh nhạt nói.

- Hy vọng không phải là việc bẩn việc nhọc gì.

Tứ trưởng lão ngáp một tiếng, dựa vào cỗ xe rũ mắt xuống bắt đầu nghỉ ngơi.

Bối Nhĩ Liên nhìn về phía của Tứ trưởng lão, lạnh lùng nói:

- Chúng ta bây giờ là một thành viên của thành Huyền Vũ, loại tư tưởng này của ngươi là không đúng.

- Hứ, ta lười nói với ngươi.

Tứ trưởng lão bĩu môi, hoàn toàn nhắm mắt lại. Sắc mặt của Bối Nhĩ Liên càng lạnh lùng hơn, giơ tay lên muốn đánh Tứ trưởng lão.

Ánh mắt của Đại trưởng lão Ốc Đảo lộ vẻ bất lực, lên tiếng ngăn cản nói:

- Được rồi, hắn chỉ là miệng nói một chút mà thôi.

Tứ trưởng lão ngước mắt lên nói thầm một tiếng, sau đó lại nhắm hai tròng mắt lại.

- Hô...

Bối Nhĩ Liên thở dâu một hơi, quyết định không nhìn Tứ trưởng lão nữa, từ từ tĩnh tâm lại.

Hai mươi phút sau, xe thú dừng lại ở trước cổng Khu Vực Trung Ương, bốn vị trưởng lão từ trên xe bước xuống, im lặng không lên tiếng và đi vào Khu Vực Trung Ương.

Bốn người đi thang lên đến tầng tám, xe nhẹ quen đường mà đi vào trong Cung điện.

Vệ Ấu Lan chắp tay ở phía trước, âm thanh thanh thúy bắt chuyện:

- Tiểu thư Bối Nhĩ Liên, mọi người đã đến rồi.

Bối Nhĩ Liên gật đầu, đạm nhiên hỏi:

- Ừm, ngài Mục Lương đâu?

Vệ Ấu Lan ngây thơ nói:

- Thành chủ đại nhân đang ở phòng sách, đã đang đợi mọi người rồi.

- Biết rồi.

Bối Nhĩ Liên nghe thấy vậy liền đi về hướng phòng sách.

Cộc cộc cộc~~~

- Mục Lương, ta đến rồi.

Bà giơ tay lên gõ cửa phòng sách.

- Vào đi.

Âm thanh của Mục Lương truyền ra.

Cọt kẹt....

Bối Nhĩ Liên đẩy cửa đi vào phòng sách, mấy người Đại trưởng lão cũng đi vào theo.

Sau bàn làm việc, Mục Lương ngước mắt lên, ánh mắt của anh bình tĩnh nhìn vào đám người Bối Nhĩ Liên.

Giọng khàn khàn của Đại trưởng lão Ốc Đảo vang lên:

- Đại nhân, ngài tìm bọn ta có chuyện gì sao?

- Ngồi xuống trước đã.

Mục Lương giơ tay ý bảo, vài chiếc ghế bên tường từ không khí di chuyển đến, rơi xuống sau lưng mấy người Bối Nhĩ Liên.

- Cảm ơn.

Bối Nhĩ Liên và mấy người Đại trưởng lão lần lượt ngồi xuống.

Mười ngón tay của Mục Lương đan vào nhau, khuỷu tay chống ở trên mặt bàn, lạnh nhạt nói:

- Lần này gọi các người đến, là có chuyện cần các ngươi đi làm, cần quay về Đại lục cũ một chuyến.

- Quay về đại lục cũ?

Tứ trưởng lão lấy lại tinh thần.

Sắc mặt của Bối Nhĩ Liên nghiêm túc lên.

Nhị trưởng lão ngồi thẳng lên, sắc mặt trang nghiêm hỏi:

- Chẳng lẽ lại có Hư Quỷ sao?

- Không phải, nhiệm vụ lần này rất đơn giản.

Mục Lương lắc đầu, khẽ lật tay lên, lấy ra một chiếc rương gỗ. Bối Nhĩ Liên nhìn về phía rương gỗ, không nói gì.

Tiếng nói bình thản của Mục Lương:

- Bên trong rương gỗ này là đá Ma pháp, ta muốn các ngươi quay về Đại lục cũ, đi tìm đứa bé có linh tính, sau đó đưa về thành Huyền Vũ.

- Tìm đứa bé có linh tính.

Các trưởng lão nhìn nhau.

Bọn họ thường xuyên đến thành Tát Luận, có ý định điều tra tình báo của Đại lục mới, vậy nên có sự hiểu biết nhất định đối với Ma Pháp Sư, biết rõ linh tính là đại biểu cho cái gì.

- Ừm, thành Huyền Vũ muốn bồi dưỡng Ma Pháp Sư cho chính mình.

Mục Lương giải thích.

Bối Nhĩ Liên bừng tỉnh, gật đầu nói:

- Hiểu rồi.

- Còn có vấn đề gì không?

Mục Lương nhìn về phía Đại trưởng lão, Tam trưởng lão và Tứ trưởng lão.

- Đi bao lâu?

Tứ trưởng lão trừng mắt lên.

Mục Lương suy nghĩ một lát, lạnh nhạt nói:

- Tìm được năm trăm đứa trẻ có linh tính rồi trở về.

- Năm trăm đứa, chắc là không khó.

Đại trưởng lão chậm rãi gật đầu.

Khóe môi của Mục Lương hơi giương lên, không trả lời.

Nếu như để cho bọn họ biết, toàn bộ đứa trẻ ở thành Huyền Vũ, chỉ có không đến ba mươi đứa là có linh tính, thì bọn họ còn có thể cảm thấy là không khó không?

Bối Nhĩ Liên nhẹ giọng hỏi:

- Bọn ta đi thế nào?

- Ốc Đảo.

Mục Lương phun ra hai chữ.

Mấy người Bối Nhĩ Liên liếc nhìn nhau, cùng nhau gật đầu đồng ý.

- Bọn ta lúc nào thì xuất phát?

Tiếng hỏi cung kính của Đại trưởng lão. Giọng nói trong trẻo của Mục Lương:

- Ngày mai.

- Được.

Đại trưởng lão gật đầu.

Tiếng hỏi thanh lãnh của Bối Nhĩ Liên:

- Mục Lương, lần này chỉ có mấy người bọn ta quay về thôi sao?

Mục Lương lắc đầu nói:

- Dĩ nhiên không phải, các người đến quân doanh, nói Cầm Vũ điều 100 Thành Phòng Quân cho các ngươi.

Người của Ốc Đảo trước đây, bây giờ đã gia nhập vào thành Huyền Vũ, bây giờ đều đã có những công việc khác, muốn tập hợp đủ bọn họ cũng không dễ dàng.

- Được.

Bối Nhĩ Liên lên tiếng.

Mục Lương ôn hòa dặn dò:

- Đi đi, về sớm để chuẩn bị một chút, mang đủ vật tư rồi xuất phát.

- Được.

Bối Nhĩ Liên đứng dậy.

Trước khi rời đi Tứ trưởng lão hỏi một câu:

- Đại nhân, nguyên nhân biến dị của Đại lục cũ, rốt cuộc thì ngài có đang điều tra hay không?

- Đương nhiên là có.

Mười ngón tay đang đan chéo của Mục Lương buông ra, ánh mắt của anh bình tĩnh không lay động.

Tứ trưởng lão cũng không nói thêm gì, xoay người rời khỏi phòng sách...

Mấy người đi ra ngoài Cung điện, Nhị trưởng lão nhìn qua Tứ trưởng lão, ánh mắt mang theo ý hỏi. Tứ trưởng lão không nhìn Nhị trưởng lão đang mang theo ý hỏi.

- Tứ trưởng lão, lần sau cung kính với thành chủ đại nhân một chút.

Đại trưởng lão trầm giọng cảnh cáo nói.

- Ta chỉ muốn biết là Mục Lương có đang điều tra nguyên nhân khiến cho Đại lục cũ bị biến dị hay không mà thôi.

Tứ trưởng lão hít sâu một hơi, giải thích:

- Nếu như không có, vậy thì ta sẽ rời khỏi thành Huyền Vũ, sau đó tự mình đi điều tra.

- Lưng dựa vào thành Huyền Vũ, chúng ta điều tra sẽ càng dễ dàng hơn.

Tiếng nói lạnh lùng của Bối Nhĩ Liên.

Tứ trưởng lão trầm giọng nói:

- Lỡ như hắn căn bản là không giúp đỡ thì sao?

Giọng chắc chắn của Bối Nhĩ Liên nói:

- Sẽ không, Mục Lương không phải là người như thế.

- Ngươi mới quen biết Mục Lương bao lâu, hiểu rõ hắn như thế sao?

Tứ trưởng lão quay đầu lại hỏi.

- Ngươi muốn ăn đánh sao?

Đôi mắt xinh đẹp của Bối Nhĩ Liên híp lại, ngữ khí tràn đầy uy hiếp.

- Bỏ đi, xem như ta chưa nói gì.

Tứ trưởng lão thức thời mà im lặng.

Bối Nhĩ Liên quay người lại, cũng không phản ứng lại Tứ trưởng lão.

- Các ngươi tụ tập ở chung một chỗ, một ngày không ầm ĩ thì không được.

Nhị trưởng lão cười khổ một tiếng.

Bốn vị trưởng lão của Ốc Đảo rời đi, phòng sách lại yên tĩnh trở lại, im hơi lặng tiếng, Ly Nguyệt hiện thân, xuất hiện ở bên cạnh Mục Lương.

Bạn cần đăng nhập để bình luận