Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1148: Chẳng Lẽ Cô Thật Sự Không Thể Quay Về Vương Quốc Hải Đinh Được Nữa?



Nhân viên phục vụ tự tin nói:

- Chưa từng có người nào ăn mì chua cay mà không cảm thấy hài lòng.

- Đúng rồi, có thể hỏi ngươi mấy vấn đề không?

Đôi mắt đẹp của Bạch Sương vừa chuyển, cô nắm một mớ tinh hạch ma thú đặt lên mặt bàn.

- Khách nhân ngươi cứ hỏi đi, nếu ta biết nhất định sẽ nói cho ngươi.

Hai tay sau lưng nhân viên này lặng lẽ nắm chặt lại.

Bạch Sương nghiêm mặt hỏi:

- Ngươi có biết kênh Sương Mù ở phương hướng nào không?

- Kênh Sương Mù?

Nhân viên phục vụ sửng sốt, vẻ mặt hắn mờ mịt nói:

- Ta không biết nơi nào gọi là kênh Sương Mù.

- Ngươi cũng không biết!

Trong lòng Bạch Sương trầm xuống, người này thật sự không biết hay là giả vờ như không biết? Cô lập tức đưa mắt nhìn chằm chằm vào nhân viên phục vụ, nhưng cô không tìm được dấu hiệu chỉ ra hắn đang nói dối.

- Vậy ngươi biết vương quốc Hải Đinh không?

Bạch Sương tiếp tục hỏi.

- Cũng không nghe nói qua.

Vẻ mặt nhân viên này đầy mờ mịt.

-....

Lần này, Bạch Sương thật sự luống cuống rồi, đến cùng cô đang ở nơi nào đây?

Bạch Sương lại hỏi:

- Còn một vấn đề, nơi này là nơi nào?

- Phố Buôn Bán của thành Huyền Vũ nha!

Nhân viên công tác lộ ra vẻ mặt nghi hoặc, đối phương không biết thành Huyền Vũ, vậy làm sao đối phương lại tới đây?

- Thành Huyền Vũ?

Lần này, tới Bạch Sương lộ ra vẻ mặt mờ mịt, đây là lần đầu tiên cô nghe thấy cái tên này. Nhưng cô vẫn chưa từ bỏ ý định lại đặt câu hỏi:

- Vương quốc gần đây nhất là vương quốc nào?

- Vương quốc gì chứ? Ta chưa từng nghe qua.

Nhân viên phục vụ lui về phía sau từng bước, hắn càng ngày càng có cảm giác cô gái trước mặt này vô cùng kỳ quái.

- Ngay cả vương quốc cũng không biết?

Trong lòng Bạch Sương có chút rối rắm, chẳng lẽ cô thật sự không thể quay về vương quốc Hải Đinh được nữa?

- Còn vấn đề gì khác không?

Nhân viên này cảnh giác hỏi.

- Không còn.

Bạch Sương giật giật khóe miệng, cô đứng lên rồi bước nhanh ra phía bên ngoài.

Cô muốn ra bên ngoài tìm xem, nếu có đội thám hiểm, cô sẽ chi một số tiền lớn thuê bọn họ, cho bọn họ mang mình quay về vương quốc Hải Đinh.

Cô rời đi không lâu, Ny Cát Sa đã xuất hiện bên trong tiệm mì.

Nhân viên phục vụ lập tức thở phào nhẹ nhõm, hắn đưa tinh hạch trên bàn cho cô gái tóc xanh, và cung kính nói:

- Đại nhân, vừa rồi có một vị khách rất kỳ lạ, đây là thứ cô ấy dùng để giao dịch tin tức.

- Cô ấy hỏi cái gì?

Ny Cát Sa đem tinh thạch thu hồi.

- Hỏi rất nhiều vấn đề kỳ quái, hỏi kênh Sương Mù và vương quốc Hải Đinh ở nơi nào?

Nhân viên này kể lại những lời cô gái tóc tím vừa nói.

- Ta đã biết.

Ny Cát Sa có chút đăm chiêu gật đầu. Cô ngước mắt dùng giọng trong trẻo nhưng lạnh lùng nói:

- Nhớ kỹ, những gì không nên nói thì đừng nói.

- Vâng, ta hiểu.

Nhân viên công tác âm thầm căng thẳng, hắn vội vàng gật đầu.

Ny Cát Sa xoay người rời đi, ngay sau khi ra khỏi tiệm mì, thân thể cô lại tiến vào trạng thái ẩn thân. Lúc này, Bạch Sương đã đi tới bên ngoài Trân Bảo Lâu.

- Trân Bảo Lâu, thoạt nhìn giống một nơi bán ma cụ......

Bạch Sương nhẹ giọng thì thầm.

Cô đang suy nghĩ, địa phương bán ma cụ chắc chắn sẽ có tin tức của đội mạo hiểm, có thể đi vào tìm hiểu một chút.

………

Đạp đạp đạp…

Bạch Sương đi vào Trân Bảo Lâu, rất nhanh đã có nhân viên bán hàng đi lên nghênh đón.

- Xin chào, quý khách muốn mua thứ gì?

Nhân viên này nhiệt tình hỏi.

Từ khi các thành chủ rời khỏi thành Huyền Vũ, và Tiểu Huyền Vũ chìm xuống nước biển, việc làm ăn của Trân Bảo Lâu đã trở nên ảm đạm đi. Hiện tại vất vả lắm mới có một vị khách tìm tới, phải tận tâm tiếp đãi mới được.

- Ta muốn xem trước…

Vẻ mặt Bạch Sương lạnh nhạt.

Cô đi một vòng ở tầng một, lực chú ý đều đặt lên những hàng hoá đang xếp trên quầy.

Cô ngừng chân lại một chút, chỉ vào máy nghe nhạc được cất bên dưới lồng ngọc lưu ly hỏi:

- Đây là ma cụ gì?

- Đây là máy nghe nhạc.

Nhân viên bán hàng mở ra hộp kính ngọc lưu ly, lấy máy nghe nhạc ra.

- Máy nghe nhạc, đúng là một cái tên kỳ cục.

Bạch Sương nhỏ giọng chửi thầm.

Động tác của nhân viên này cực kỳ nhanh nhẹn, cô ấy đã lấy ra máy nghe nhạc, sau đó ấn xuống tinh hạch hung thú trên đỉnh.

Ngay sau đó, tiếng ca duyên dáng vang lên, lập tức khiến cho cô gái tóc tím lên tinh thần.

- Hả? Lại có thể phát ra âm thanh?

Bạch Sương bị dọa cho nhảy dựng lên, cô hướng ánh mắt kinh dị nhìn chằm chằm vào máy nghe nhạc.

- Đây là máy nghe nhạc.

Nhân viên này bày ra khuôn mặt lễ phép mỉm cười, cô ấy cũng không tỏ ra cùng ngoài ý muốn khi thấy sự kinh ngạc của cô gái tóc tím.

- Âm thanh này thật dễ nghe...

Bạch Sương tán thưởng nói:

- Tuy rằng không êm tai bằng tiếng ca của bộ tộc Hải Yêu, nhưng vẫn hay hơn năm trăm ca cơ của hoàng cung.

- Bộ tộc Hải Yêu? Ca cơ trong vương cung?

Nhân viên này cảm thấy nghi hoặc.

- Không có gì!

Bạch Sương giật giật khóe miệng, hình như cô đã nhận ra nơi này rất thiếu những thứ bình thường cô vẫn biết. Cô cầm lấy máy nghe nhạc, nghiêm mặt hỏi:

- Cái ma cụ này bán thế nào?

Nhân viên công tác báo ra giá:

- Máy nghe nhạc là một ngàn viên tinh hạch hung thú sơ cấp trung đẳng, đá phát âm thanh là ba trăm viên tinh hạch sơ cấp trung đẳng một viên.

Một ngàn viên sơ cấp trung đẳng tinh hạch hung thú, cũng chính là một ngàn viên tinh hạch ma thú cấp hai, cũng không đắt.

Trong lòng Bạch Sương tính toán một chút, sau đó cô vẫn lấy ra số tinh hạch ma thú này. Cô thực sự thích máy nghe nhạc.

May mà, khi cô gái tóc tím rời khỏi vương quốc Hải Đinh, cô cũng mang theo không ít tinh hạch ma thú, có thể dùng từ khoản tiền kếch xù để hình dung số tài sản của cô lúc này. Cô quan niệm, đi mạo hiểm thì đi mạo hiểm, cũng không thể bạc đãi mình, có tinh hạch ma thú cô mới ăn uống thoải mái được.

- Các hạ, Trân Bảo Lâu còn có rất nhiều thứ tốt, các hạ có thể xem một chút.

Nhân viên này thu lấy tinh hạch ma thú, cảm thấy rút cuộc hôm nay cũng bán được hàng rồi.

- Được.

Bạch Sương âm thầm suy nghĩ, tốt nhất là vài món quà nhỏ cho cha và mẹ mình, nịnh nọt hai người đó một chút, tránh cho sau này khi cô trở về sẽ bị nhốt lại.

- Đây là Bọ Cánh Cứng Đèn Lồng, có thể phát ra ánh sáng ở những nơi tối tăm.

Nhân viên này đi tới bên quầy hàng đưa tay giới thiệu.

- Ta không cần thứ này, ta có Kim Bỉ Khâu.

Bạch Sương nghe vậy lập tức lắc đầu.

- Kim Bỉ Khâu là cái gì?

Nữ nhân viên sửng sốt hỏi.

- Ngươi không cần biết.

Bạch Sương khoát tay, cô lại đi tới một quầy khác.

Đi tới đi tới, một lát sau cô mới ngừng chân, sau đó quay đầu giống như tùy ý hỏi một câu:

- Đúng rồi, ngươi có biết làm sao tìm được người của đội mạo hiểm không?

- A? Đội mạo hiểm?

Nhân viên bán hàng nghiêng đầu, tại sao vị khách này lại đột nhiên hỏi về thứ này?

- Đội mạo hiểm cũng không biết?

Khóe mắt Bạch Sương giật giật, đột nhiên cô cảm thấy hy vọng trở về vương quốc Hải Đinh của mình càng ngày càng nhỏ bé.

- Kênh Sương Mù và vương quốc Hải Đinh thì sao?

Cô vẫn chưa từ bỏ ý định lại hỏi một lần nữa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận